Old school Easter eggs.
Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324582

Bình chọn: 8.00/10/458 lượt.

được không?”

"Cô biết rồi cũng tốt, tôi thay phụ nữ còn hơn thay áo, cô cảm thấy với nhan sắc của cô, cô có thể ở bên cạnh tôi bao lâu?"

Lời nói của Tử Hiên hơi mơ hồ, để Thang Tiệp nghe lòng sóng dậy cuộn trào.

"Em không biết, nhưng em hiểu, dù là một ngày, em cũng muốn cùng anh đồng cam cộng khổ, cùng tiến cùng lùi, có chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh chịu, như vậy không tốt sao?” Thang Tiệp thành khẩn nói, Tử Hiên nắm chặt vô lăng đến mức tay nổi gân xanh.

"Nếu tôi muốn cô làm gì, cô cũng không do dự làm theo, đúng không?”

Thang Tiệp gật đầu, có phải nếu cô đồng ý thì anh sẽ mở lòng đón nhận cô không???

Mắt Tử Hiên sáng quắc, khởi động cơ xe lần nữa, chạy thẳng đến Long Hổ Bang. Kéo Thang Tiệp vào phòng ngủ.

Thản nhiên cởi tây trang và giày ra, Thang Tiệp có ngu cũng biết anh muốn làm gì, thần kinh của cô hơi căng thẳng.

Lòng bàn tay rịn mồi hôi, cố tình ngước nhìn sang chỗ khác, thẹn thùng cúi đầu.

Tử Hiên ngó nhìn biểu hiện của cô, thấy cô đầy mâu thuẫn"Bây giờ cô còn cơ hội để đi.”

Thang Tiệp u buồn lúc lâu, lắc lắc đầu lia lịa, cô thích anh nên có cho anh cũng chả nuối tiếc gì.

"Còn đứng ngây đó làm gì?” Đôi mắt Tử Hiên thoáng qua tia thất vọng, anh chỉ muốn dọa để cô đi.

Thang Tiệp cắn môi, xoay người, cởi từng nút áo, mất tự nhiên ngồi ở trên giường, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng.

Trong đầu trống rỗng, mãi đến khi Tử Hiên đè lên người cô, ngón tay nhẹ lướt qua chiếc bra màu đen huyền bí làm cô giật mình đẩy anh"Tử Hiên em sợ”

"Sợ cái gì? Tôi đâu phải là hổ báo.” Chẳng cho cô cơ hội tiếp nhận, bàn tay như luồng điện dò thám hai bên đùi trắng nõn, cơ thể Thang Tiệp căng cứng.

Đôi chân ngọc ngà khép sát lại, hình như rất sợ anh được một bước lấn thêm bước nữa.

Tử Hiên rút tay, nhẹ nhàng thắt ngang chiếc eo thon nhỏ của cô, cánh môi bạc vội áp lên cánh môi anh đào, cả người Thang Tiệp giống như bị điện giật đang bình thường chợt run lên.

Còn chưa kịp phản ứng tiếp anh đã cạy hàm răng cô ra, lưỡi anh luồn vào khoang miệng cô, đầu lưỡi anh nghịch ngợm quấn lấy lưỡi cô, thậm chí nhẹ nhàng cắn lên cánh môi đỏ mọng, Thang Tiệp có chết cũng cắn môi, sợ mình phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ kia.

Ngón tay anh chậm rãi chạy trên da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, miệng không rời khỏi người cô, hôn từ vành tai đến chiếc cổ thon dài.

Tử Hiên cởi hết quần áo của cô ra, Thang Tiệp nhanh lấy tay che ngực của mình, anh ngả người đè Thang Tiệp xuống giường.

Miệng hôn lên bắp đùi nhuận bóng, theo bắp chân một đường hôn lên tiếp, Thang Tiệp liên tục khép bắp đùi lại, mông nhếch lên cao.

Toàn thân đều được Tử Hiên hôn qua. Thang Tiệp đã rơi vào lưới tình, đôi tay vô thức ôm Tử Hiên, bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.

Tay Tử Hiên chạm qua bụng cô, trượt vào nơi thần bí giữa hai chân cô, nhẹ nhàng trêu đùa.

Thang Tiệp mở to mắt, nhìn Tử Hiên rồi mắt từ từ khép chặt, cảm nhận được cỗ ấm áp lấp đầy trong người. Thang Tiệp cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, lúc nhìn Tử Hiên thì trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc lạ thường.

Tử Hiên tách hai chân cô ra, cúi người đem bộ phận cứng rắn từ từ tiến vào nơi sâu thẳm của cô. Anh cảm nhận được sự khít chặt trong cô, nhíu đầu chân mày"Hiện tại hối hận còn kịp.”

Thang Tiệp bắt đầu giằng co đấu tranh tâm lý, buổi sáng tránh anh như tránh tà, buổi tối đã chạy lên giường lăn lộn với anh.

"Em không hối hận.”

Sau lời nói đó là tiếng kêu đau của Thang Tiệp, đôi tay ghì chặt vào bờ vai của Tử Hiên, cùng lúc đó giọt lệ trực trào rơi, Tử Hiên nhẹ nhàng vận động.

Rốt cuộc Thang Tiệp cũng không gắng gượng được đành phát ra tiếng rên rỉ.

Cả căn phòng tràn ngập mùi vị tình dục, tiếng rên rỉ của Thang Tiệp, tiếng thở dốc của Tử Hiên hòa vào nhau như bản hòa tấu say mê lòng người.

Sau lưng Thang Tiệp có tiếng kêu từ miệng Tử Hiên, nhưng cái tên anh vừa gọi trong khoảnh khắc đó khiến Thang Tiệp phải lạnh người.

Ngải Tuyết là Ngải Tuyết

Ngồi dậy, tát vào mặt anh một bạt tai.

Ánh mắt Tử Hiên trở nên sát khí "Cô hối hận sao?”

"Không, tôi không hối hận khi cho anh, đó là tôi cam tâm tình nguyện, thế nhưng anh có thể tùy tiện xem tôi trở thành người khác sao? Ngải Tuyết, đó là em gái của anh, Tử Hiên, anh còn là người không?

Tôi sống đến bây giờ cũng chưa bao giờ thấy nhục nhã như lúc này, tận đáy lòng chỉ tiếp nhận mỗi mình anh, còn anh đem tôi trở thành cái dạng gì, nhìn vết đỏ trên giường kìa…."

Thang Tiệp tan nát cõi lòng. Cố gắng mặc quần áo tử tế rồi rời khỏi căn phòng đáng sợ này. Bên ngoài trời mưa như nước trút, nhưng Thang Tiệp vẫn không dừng bước đi, trên mặt không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mưa.

Tức giận xen lẫn đau lòng, nước mắt xen lẫn nước mưa chảy vào khoang miệng, vừa mặn lại vừa chát, giống như tâm trạng của cô vào giờ phút này.

Lững thững đi trong cơn mưa, phía dưới vẫn còn chút đau bởi sự vận động thể xác lúc nãy, nhưng đâu thể sánh bằng cơn đau trong lòng.

Cô xụi lơ trên đất.Hồi lâu mới gắng gượng về tới biệt thự. Tắm rửa xong, Thang Tiệp mệt mỏi mở ngăn kéo lấy tờ giấy và bút viết vài dòng ngắn gọn cho Ngải Tuyết:

"Tiểu Tuyết, chỗ này đã không còn t