Insane
Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325214

Bình chọn: 7.5.00/10/521 lượt.

yết ngồi ở trong sân, nhâm nhi tách trà, kể lại chuỗi câu chuyện, khiến Thang Tiệp nghe rất ngạc nhiên.

"Chỉ vì việc cỏn con đó, vức đi tình cảm mấy năm sao?”

"Hết cách rồi, tớ không thể tha thứ cho mình càng không thể tha thứ cho anh ấy!”

"Vì anh ta quan tâm cậu, cho nên mới tức giận đến mất lý trí như vậy, cậu nên sớm giải thích với anh ta thì có lẽ sẽ không đến nông nỗi này.”

Ngải Tuyết cười khổ"Đúng, nhưng mà, Kiệt vốn không tin tớ, ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất anh ấy cũng chưa từng dành cho tớ, lỡ tương lai có xảy ra hiểu lầm nữa thì biết làm gì đây?"

"Hai người ở chung cần nhất là sự tin tưởng lẫn nhau, tin tưởng mới có thể làm nên tất cả! Tin tưởng là thứ vô hình nhưng luôn tồn tại với mỗi người, không ai có thể dùng tiền mua được, cũng không ai có thể dùng lực hấp dẫn hoặc vũ lực để đoạt lấy được,

Nó đến từ sâu trong linh hồn mỗi người, sống ở trong linh hồn một cách tinh khiết, nó có thể cứu vớt linh hồn, tu dưỡng linh hồn, làm cho trái tim tràn đầy thuần khiết và tự tin! Làm người đàn ông của tớ, tớ rất rất cần sự tin tưởng của anh ấy!”

Thang Tiệp nghe Ngải Tuyết thao thao bất tuyệt về đề tài tâm linh bất tận, có cảm giác như muốn nhồi nhét hết vào não của cô.

"Tin tưởng là một chuyện, tuy nhiên Ngải Tuyết cậu nghĩ xem đã là người đàn ông bình thường, mà Mộ Dung Kiệt lại là đại thiếu gia nữa, nếu nhìn thấy cậu ôm ấp với người khác, anh ta có thể chấp nhận sao?

Hay là hoán đổi đi, trong lúc vô tình cậu nhìn thấy Mộ Dung Kiệt và người phụ nữ khác âu yếm thân mật, cậu sẽ như thế nào? Xin trả lời!”

Tim Ngải Tuyết như rơi xuống đáy vực thẳm bởi lời của bạn tốt nói, hồi lâu, bình tĩnh mở miệng"Tớ sẽ lựa chọn tin tưởng anh ấy!”

"Haha. Thôi đi, bây giờ nói thì mạnh miệng lắm, tớ dám khẳng định, nếu là cậu, cậu cũng sẽ phát giận, cho dù người đó là người quen đi chăng nữa, huống hồ anh ấy cái gì cũng không biết mà cậu thì…. Thử nói xem có thể bình tĩnh được không?”

"Tớ biết, đại thiếu Mộ Dung chính là không tin tưởng cậu, nhưng cậu có từng đứng ở góc độ của anh ta mà suy nghĩ chưa? Nói đi nói lại, hai người các người náo loạn thành cái loại chuyện này thì cũng không thể đùn đẩy trách nhiệm nữa”

Ngải Tuyết bị Thang Tiệp nói đến á khẩu không trả lời được, "Vậy cậu nói xem, tớ nên làm gì bây giờ?”

Thang Tiệp nhún vai"Hiện tại anh ta bị thương đến vậy mà cậu lại tuyệt tình vô tâm quá mức, nhất định đại thiếu gia đã bị tổn thương rất nặng nề. Đại tiểu thư ơi, suy nghĩ thử xem, một người kiêu ngạo cao cao tại thượng lại quỳ gối trước mặt của cậu để đổi lấy sự tha thứ, nhưng cậu thì lạnh lùng mỉa mai khiến trái tim và mặt mũi của người ta cũng mất hết rồi. Hiện tại chuyện này hơi khó khăn đây!” Ngải Tuyết nhớ tới chuyện mấy hôm trước, bỗng trong lòng cảm thấy đủ loại cảm xúc.

"Được rồi, đừng nói nữa, chuyện đã xảy ra rồi, nên như thế nào thì cứ như thế đó đi, là tớ chạy không thoát, tớ chả cưỡng cầu nó đến, có lẽ duyên phận giữa tớ và anh ấy chỉ có thể tới đây.”

Ngải Tuyết giống như đã chết tâm, trong lòng như có cánh cửa đang từ từ đóng lại, dù cho bên ngoài có bao ánh nắng rực rỡ đón chào, trong lòng Ngải Tuyết vẫn một màu đen tối.

"Tiểu Tuyết, bọn họ không nói cho cậu biết, ba của cậu là ai hả? Sao độc ác thế?" Thang Tiệp đối với ba của cô rất tò mò, rốt cuộc lại tán tận lương tâm đến cỡ nào mà đi bán con mình.

"Chưa nói qua, tớ cũng rất muốn biết, theo lý mà nói, nếu trực tiếp bán đi, tớ cũng sẽ không lớn lên ở cô nhi viện, rốt cuộc đằng sau chuyện này là gì, tớ cũng không rõ.” Ngải Tuyết mê muội lắc lắc đầu, có rất nhiều chuyện, cô nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không thông.

"Vậy cậu còn đi học chứ?” Thang Tiệp nhìn móng tay, nhàn nhạt quét mắt nhìn Ngải Tuyết. Lúc này trong lòng rất đau xót cho cô, nhưng không muốn biểu hiện ra mặt,bởi vì Ngải Tuyết, không cần người khác thương hại hay đồng tình.

Ngải Tuyết thở dài, bất đắc dĩ nói"Còn, tớ chuẩn bị vừa đi học vừa đi làm, tớ không thể ở lì trong nhà làm gánh nặng cho anh Hạo, ít nhất, tớ phải tự nuôi được bản thân!”

"Thật khó khăn cho cậu!" Ngải Tuyết rất hiểu chuyện, hiểu chuyện khiến Thang Tiệp hơi đau lòng. Vốn ở cái tuổi đôi mươi này cô không cần thiết phải hiểu biết những chuyện này.

"Nói nhảm! Tự nuôi sống mình, chứ có nuôi ai đâu mà khó khăn?” Ngải Tuyết buồn cười, không hiểu dụng ý trong lời của Thang Tiệp nói.

Thang Tiệp cười khúc khích theo.

Ngày hôm sau, Ngải Tuyết giúp Thang Tiệp thuê căn phòng tương đối tiện nghi, dọn dẹp sửa sang lại đến cả người toàn mô hôi.

"Tiểu Tuyết, nếu không cậu đến ở với tớ đi? Một mình tớ ở căn phòng lớn như vậy rất cô đơn.” Thang Tiệp uể oải nằm trên sofa.

Nói với Ngải Tuyết.

"Ha ha, tớ khó khăn lắm mới tìm được anh trai, nên muốn hưởng thụ tình cảm anh em nhiều hơn, dù phòng ở đó hơi nhỏ, tiện nghi kém, nhưng ở đó có tình thương có gia đình nên tớ cảm thấy chả có gì phải uất ức.”

"Trời ơi, vậy thì ráng sống tốt nha, đừng giống như tớ đây!” Thang Tiệp bĩu môi, tâm tình buồn bã.

Ngải Tuyết rửa mặt xong, đi tới bên cạnh Thang Tiệp thoa kem dưỡng da"Ở chung với cậu lâu như vậy, chưa bao giờ n