
h em, chuyện này liền nhờ cậu”. Vương Nam lễ phép cong môi, cười một phát. Phản ứng của Vương Nam khiến Lí Trọng thầm than, thằng nhóc này vẫn còn XXX ngạo khí, vẫn là tuổi
trẻ a, không giấu được nét khinh suất trong nụ cười.
– “Vậy hai người định khi nào ra công trình. Nhớ tính toán kĩ thời gian, chi phí và các vấn đề đề phát sinh”. Đổng Khiết lưu loát nói.
Lí Trọng cười: “Tôi còn tưởng được miễn phí, nếu không sẽ không tìm đến cậu”.
– “Tiền cậu kiếm được nhiều như vậy, cũng đừng tính toán với chúng tôi vài đồng lẻ chứ, tôi cũng không phải tính đắt cho cậu”. Hai người bắt đầu cười nói ròi đứng lên, không nhìn cũng biết Đổng
Khiết rất thân với Lí Trọng. Vương Nam cũng đứng lên theo họ, Lí Trọng
liền nói với hắn: “Vậy thì 10h sáng mai, tôi tới đón cậu”. Bắt tay Vương Nam, sau đó anh lại quay đầu nói với Đổng Khiết: “Tôi có 2 tháng để hoàn thành công trình, thời gian thực sự gấp lắm, sau đó
tôi cong muốn tìm công ty cung cấp thiết bị gia dụng”. Đổng Khiết nói: “Chúng tôi quen biết vài công ty cung cấp đồ gia dụng, có thể liên hệ giúp cậu. Vương Nam sẽ làm giám sát công trình, miễn phí”. Đắc, vừa bận hoàn thành thiết kế ngoại thất, lại vừa phải lắp đặt xong
thiết bị. Thời gian chỉ có 2 tháng. Vương Nam bắt đầu ảo não.
Trở lại phòng làm việc, Liễu Dược Dược liền mở lời: “Thế nào a? Quan gia vẫn là nhận được vạn lượng hoàn kim a?”. Liễu Dược Dược lớn hơn Vương Nam 1 tuổi, vào công ty trước hắn 1 năm,
chuyên vẽ bản thiết kế mềm. Bình thường, cô là người hoạt bát hay cười
nói. Vương Nam thích làm việc cùng cô. Một nữ nhân đơn giản sẽ mang đến
cho người khác cảm giác nhẹ nhõm, tuy tướng mạo nàng không sánh bằng
những cô gái xinh đẹp mà nguy hiểm, nhưng điều đỏ cũng đủ thoải mái rồi. “Thăng quan tiến chức cái gì, chị mau mời tôi ăn cơm a, tôi chính là chuẩn bị phải lao động khổ công”. Vừa nói, Vương Nam vừa vò đầu bứt tóc không thôi. Lúc này đây, nhìn hắn hệt như một đứa trẻ ngây thơ trong trẻo.
Ngày thứ hai, Lí Trọng đúng hẹn đến công ty đón Vương Nam. Vì không
có chỗ đậu xe, anh chỉ có thể dừng xe bên kia đường, đối diện Vương Nam
bên này. Hôm đó, Vương Nam mặc một kiện quần jeans màu chàm, thân trên
lại là một kiện áo lông đen tương phản.
Chiều dài áo lông vừa đủ chạm vào cạp quần jeasn, càng tôn lên đôi chân
thon dài của cậu. Dây lưng bên hông ẩn hiện như có như không, bên trong
một kiện T – shirt trắng tinh, càng tôn lên khí chất thanh thuần của
cậu. Chân vận đôi dày da nâu, cổ giày nơi mắt cá chân đính khuya, vừa đủ cao để cho ống quần jeans vào trong, nhìn thế nào cũng mang theo vị đạo khác biệt. Lí Trọng từ trong xe thấy Vương Nam vừa bước ra khỏi văn
phòng, vội nhấn nhấn coi. Vương Nam nhìn thấy Lí Trọng đang an tọa trong chiếc Toyota Jeep 4500 cười với mình, gật đầu chào một cái, gấp gáp
băng sang đường. Ngày đó Vương Nam không buộc tóc đuôi ngựa mà buông
xõa, liền phá lệ mang vẻ phong lưu. Lúc qua đường, tóc theo gió lay
động, ánh nắng đáp lên vai thực sự anh tuấn bức người.
Nhìn Vương
Nam đang đi về phía mình, Lí Trọng không khỏi nảy sinh hảo cảm với cậu
trai trẻ này, đáy lòng cũng cảm thán, tuổi trẻ thật tốt. Bản thân mình
đã có chút già mất rồi. Kỳ thực Lí Trọng tuyệt không già, năm ấy anh mới 27 tuổi, vỏn vẹn lớn hơn Vương Nam chỉ 5 tuổi. Năm ấy, Lí Trọng cũng
vừa bước vào đời lúc 22, nhưng bất đồng là, anh xuất thân quân ngủ, xuất ngũ xong lại làm bảo vệ cho một vị chính khách. 5 năm ngắn ngủ, cuộc
sống Lí Trọng luôn có những thay đổi ít người biết. Lí Trọng cũng biết
tính khí bản thân đã thay đổi rất nhiều, nên khi anh thấy trên người
Vương Nam toát ra vẻ đơn thuần của tuổi trẻ, không khỏi nhớ đến những
năm tháng thanh xuân ngây thơ của mình.
Vương Nam ngồi vào xe, không tự chủ mà cảm thán: “Xe này quá tuyệt!”. Lí Trọng nhẹ nhàng nổ máy, mỉm cười với đối phương: “Chỉ cần cậu chăm chỉ, rất nhanh liền có thể mua được nó”. Vương Nam cười khổ, căn cứ vào tình trạng thu nhập hiện tại, điện thoại di động cậu còn chưa dám mơ tưởng, dùng máy nhắn tin cũng không tệ lắm, nói gì đến chuyện mua xe. Nếu muốn mua, trả góp 10 năm chắc cũng đủ mua một chiếc xe máy thôi. Nghĩ như vậy như không nói như vậy, Vương Nam
hỏi lí Trọng: “Lí tổng, anh thích xe jeep?”.
– “Đúng, tôi thích tốc độ, thích xe phân khối lớn. Đây mới là xe cho đàn ông”. Lí Trọng nhìn thoáng qua Vương Nam.
– “Có tiền thật tốt a”. Vương Nam cảm thán từ đáy lòng.
– “Có gì tốt?”
– “Có tiền có thể tự do tiêu xài, thích cái gì thì làm cái đó”.
– “Haha, đợi đến khi có tiền, cậu sẽ hiểu mọi chuyện không chỉ có thế”.
Vương Nam nhất thời không biết nói gì, chợt nghe đến bài hát trong xe… Bởi vì ta yêu/ Xích lỏa lỏa/ Là vì yêu/ Xích lỏa lỏa…. đây là ca khúc Xích Lỏa Lỏa của Trịnh Tấn.
Năm 1994, Trịnh Tấn nổi danh tứ phương, năm ấy còn có Tam Kiệt, Hà Dũng, Đậu Duy, Trương Sở. Ca khúc được yêu thích
nhất năm này lại mang theo nhiều kí ức, khiến Vương Nam khó lòng quên
được. Thực lòng mà nói, Vương Nam không nghĩ trong xe Lí Trọng lại có
nhạc Trịnh Tấn. Trịnh Tấn là ca sĩ cậu yêu thích nhất. Có được điều này