XtGem Forum catalog
Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió

Tình Nhân Đến Trong Mùa Gió

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321482

Bình chọn: 8.5.00/10/148 lượt.

u tử cậu hát thật hay a, đến, uống một chén”. Vương Nam cầm lu rượu uống một ngụm, Lí Trọng cũng nhấp một ngụm, hai

người liền im lặng. Lí Trọng cũng thôi không vui đùa cùng tiếp viên bên

cạnh. Không khi thật buồn, phục vụ mang đến một đĩa trái cây, nói là

khách nhân ở bàn 13 biếu tặng. Lí Trọng nhìn sang, không thấy ai, liền

hỏi phục vụ là ai tặng? Viên phục vụ nói: “Có vị khách nhân muốn tặng tiên sinh vừa hát xong”. Lí Trọng vẫn không buông tha nói: “Là ai a, cậu thay tôi cảm ơn đi. Mang đến cho người ta một đĩa tương tự, nói tôi chi trả”. Phục vụ đáp ứng xong liền đi. Lát sau, một nam nhân đến trước mặt bọn họ, Lí Trọng và đối phương đều cười nói: “Sao cậu lại ở đây?”. Người này là bạn trai của Đổng Khiết – Trương Chí Vĩ.

Trương Chí Vĩ thuộc diện vừa nhìn qua đã biết là nhân tài. Da trắng, kính mắt

đoan chính, tóc húi cua gọn gàng, không nơi nào không toát ra vẻ khôn

khéo giỏi giang.

– “Cậu sao lại đến đậy?”. Lí Trọng hỏi trước.

– “Cậu có thể đến, còn tôi thì không?”. Trương Chí Vĩ trêu ghẹo.

– “Đúng vậy, vốn là đến chào người này, không ngờ hai người lại đi cùng nhau”. Trương Chí Vĩ nói.

– “Úc, thì ra cậu muốn gặp Vương Nam. Để tôi giới thiệu hai người, vị này là Trương Chí Vĩ, còn đây là Vương Nam”. Lí Trọng ngắn gọn giới thiệu.

– “Xin chào“. Vương Nam lễ phép đứng lên.

– “Xin chào”. Trương Chí Vĩ nắm chặt tay Vương Nam, cậu cảm giác bàn tay đối phương rất to lớn. “Cậu hát rất tốt, lần sau nếu có thời gian tôi sẽ mời cậu, cậu không thể không đi”. Trương Chí Vĩ khéo léo mời. Vương Nam nói: “Cũng được, lúc đó lại gọi anh Lí đi cùng”. Trương Chí Vĩ đáp: “Không gọi cậu ấy, có cậu ta lại mất vui”. Lí Trọng nói: “Ngồi xuống uống vài ly đi”.

Trương Chĩ Vĩ liền từ chối: “Hai người vui vẻ đi, bên kia tôi còn có bạn”. Nói xong liền quay về.

Trương Chí Vĩ đi rồi, không khí vẫn rất nặng nề. Vương Nam vừa uống bia vừa nghe người khác hát. Lí Trọng nói: “Vương Nam, cậu hát thêm vài bài đi. Tôi thích nghe cậu hát”. Vương Nam từ chối: “Thôi, chúng ta về đi, ngày mai tôi còn đi làm”. Hai cô gái liền đứng lên đợi tiền boa, Lí Trọng tặng mỗi người 300

đồng. Vương Nam lại không hài lòng, anh phung phí thế làm gì, Lí Trọng

nói dù sao cũng không thể không đưa.

Trên đường về nhà, hai người đều lặng im. “Cậu cảm thấy Trương Chĩ Vĩ thế nào?”. Lí Trọng đột nhiên không đầu không cuối hỏi một cậu, Vương Nam nói: “Cũng chỉ vậy thôi, tôi không có mắt nhìn người”. Lí Trọng nói: “Sau này nên hạn chế giao du với anh ta. Người đó là bạn trai của giám đốc cậu”. Vương Nam nói: “Nga, vậy sao khi nãy anh không giới thiệu?”.

– “Không muốn để bọn họ biết chúng ta đi cùng nhau”. Vương Nam không nói gì.

Về đến nhà trọ, Vương Nam nói: “Tôi lên đây”. Lí Trọng hỏi: “Vương Nam cậu hôm nay không mất hứng đi?”.

– “Tôi vì sao phải mất hứng? Cao hứng là đằng khác”.

– “Vậy là tốt rồi, thôi cậu lên đi”. Nói xong lại châm một điếu thuốc. Vương Nam nhìn Lí Trọng cau mày hút

thuốc, cảm thấy mình đêm nay có chút quá đáng. Tâm tư dao động, sau đó

lại nói: “Lần sau ra ngoài, không cần gọi tiếp viên, tôi không quen”. Lí Trọng nói: “Biết rồi, thôi cậu lên lầu đi”.

Vương Nam xuống xe, ngoái đầu nhìn. Trong bóng tối, chỉ còn thấy đốm thuốc

lập lòe, khói thuốc tản mác làm cậu không nhìn rõ khuôn mặt Lí Trọng.

Hôm sau, Vương Nam nghĩ lại, vẫn là nên gọi điện cho Lí Trọng đi. Lí

Trọng nói anh đang bận họp, tí nữa sẽ gọi cho cậu. Nhưng đến khi sắp tan tầm, điện thoại Vương Nam cũng không đổ chuông. Điều này làm Vương Nam

rất thất vọng, cậu lần đầu tiên hiểu được tu vị bày dày vò khi đợi điện

thoại. Cậu một hồi nghĩ xem nên nói gì với

Lí Trọng, một hồi lại từ huyễn hoặc do sóng điện thoại ở công trường

không tốt, nên không bắt được điện thoại của anh. Đang miên man suy

nghĩ, điện thoại vang, là Liễu Dược Dược gọi đến. Cậu có chút nhụt chí

không muốn bắt máy, lại sợ là việc công ty, giằng co mãi Vương Nam mới

mở máy, “Uy?”. Vương Nam có chút hữu khí vô lực.

– “Cậu điếc a? Hay là đang bận tán gái, lâu như vậy mới bắt máy?”. Bên kia đầu dây là giọng Liễu Dược Dược hùng hổ.

– “Tạp âm ở công trường lớn quá, tôi không nghe thấy”. Vương Nam cảm thấy lí do này rất gượng ép.

– “Chị Từ trở về rồi, đêm nay muốn rủ chúng ta ăn cơm”. Liễu Dược Dược nói.

– “Úc, tôi biết rồi, mấy giờ, ở đâu?”. Vương Nam cũng không phải không biết xấu hổ mà hỏi xem Lí Trọng có đi cũng không.

– “Vậy được rồi, lát nữa tôi sẽ đến đón cậu”. Tắt máy, Vương Nam cảm thấy kì quái. Hôm nay Lí Trọng làm sao vậy?

Không phải anh còn tức giận vì chuyện đêm qua chứ? Kì quái nhất là đêm

nay Từ Đan Lôi lại chủ động mời cơm. Lí Trọng đến bây giờ cũng không gọi điện đến, làm Vương Nam càng cảm thấy căng thẳng.

6H chiều, Liễu

Dược Dược gọi điện nói với Vương Nam bọn họ đến rồi. Vừa ra khỏi công

trường, Vương Nam đã thấy Lí Trọng dừng xe bên đường. Biết Lí Trọng đang ngồi trên xe, trong lòng lại kích động. Chẳng qua cậu vẫn làm mặt lạnh, vì vẫn còn bực tức Lí Trọng.

Lên xe, Liễu Dược Dược hỏi sao nhìn

cậu tiều tụy vậy? Vương Nam nói mệt lắm. Từ Đan Lôi cũng hỏi sao