
o, Ray vội vã bước tới:
“Alex, máy bay của chúng ta tới rồi, đi nhanh lên.”
Alex đưa tay về phía Sở Lăng:
“Lăng, chúng ta đi thôi.”
Sở Lăng cắn nhẹ môi mỏng, cảm thấy không nên thân mật với Alex như vậy,
như nhìn thấy anh đưa tay, vẫn không tự chủ được đưa tay qua cho anh tùy ý nắm lấy.
Alex nắm tay Sở Lăng đi phía sau Ray hướng về phía bìa rừng.
Cách đó không xa, có hai chiếc phi cơ chiến đấu đang lượn vòng trên không trung.
Sở Lăng từ cửa sổ bên hông máy bay nhìn ra, có thể nhìn thấy chiếc phi cơ hộ tống đang bay phía sau, trước đây khi Alex ra ngoài hay xuất ngoại
bằng máy bay tư nhân, luôn có đoàn vệ sĩ theo sau bảo vệ rất chặt
chẽ,tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống sơ suất như hôm qua, với
thân phận của anh, quả thực không nên liều lĩnh như vậy, mà tất cả những chuyện này đều là vì cậu….
Sở Lăng nghĩ tới chỉ vì mình mà thiếu chút nữa Alex gặp nạn, trong ngực liền cảm thấy khó chịu rất không
thoải mái, chỉ có thể tự an ủi mình:
‘Dù sau cũng sẽ không gặp lại, sau này sẽ không còn chuyện như vậy nữa, Ray nhất định sẽ bảo vệ anh rất tốt.’
Alex ngồi bên cạnh Sở Lăng, một bên nghe Ray báo cáo kết quả điều tra những
người đánh lén hôm qua, một bên chăm chú nhìn vẻ mặt có chút lo lắng,
rốt cuộc nhịn không được hỏi:
“Lăng, em đang nghĩ gì vậy?”
Sở Lăng ngừng lại một chút, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
“Không có gì.”
Alex nói:
“Chúng ta tới trang viên Boston nghĩ ngơi trước một chút, sau đó tôi sẽ đưa em đi tiếp sang New York được không?”
Sở Lăng im lặng một chút, hơi hơi gật đầu.
Alex nhìn thấy vẻ lạnh lùng của cậu, chỉ có thể âm thầm thở dài.
Phi cơ đáp xuống một sân bay tư nhân ngoài ngoại ô, đoàn người ngồi lên xe của phân nhánh trở về trang viên.
Dọc theo đường đi, Sở Lăng vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất định không
chịu tiếp xúc với ánh mắt của Alex, thấy thời gian sắp chia tay ngày
càng gần, tâm của cậu ngày càng rối loạn.
Cậu rõ ràng sắp có được sự tự do, vì sao trong lòng không hề cảm thấy vui vẻ? Cậu không biết
mình yêu Alex nhiều cỡ nào, nhưng cậu biết bọn họ sẽ không có kết quả
gì, chuyện chia tay chỉ là sớm hay muộn, nếu đây là quyết định cậu mong
muốn, vì sao khi nghĩ tới sau này sẽ không bao giờ được nhìn thấy đôi
lam mâu luôn nhìn cậu say đắm, trái tim liền đau đớn đến mức không thể
thở nỗi? Cậu rõ ràng đã biết trước kết quả, vì sao lại vẫn cảm thấy buồn thế này? Lại còn vô cùng khổ sở? Cậu biết mình đã giao trái tim cho
anh, cũng sớm chuẩn trở thành một người vô tình, nhưng vì sao khi nghĩ
tới suốt quảng thời gian còn lại sẽ không còn anh bên cạnh, lại cảm thấy lập tức chết đi còn tốt hơn phải sống một cuộc sống đau khổ như vậy….
Sở Lăng âm thầm
hít một hơi thật sâu, trời ạ, phải mau chóng rời khỏi Alex, mau chóng
kết thúc tình yêu và hận thù, nhưng mà…. làm sao mọi chuyện liền chấm
dứt dễ dàng như vậy? Cậu và Alex đã đi tới bước này, bị mối nghiệt duyên trói chặt với nhau làm sao có thể dễ dàng cắt đứt, làm sao có thể đoạn
tuyệt được đây?
Sở Lăng khẽ khép mắt lại, tiếp tục cảnh cáo chính mình, không thể cũng phải cố mà bỏ xuống, chờ tất quả mọi việc trôi
qua, thời gian sẽ xóa nhòa hết tất cả, tình yêu và cả đau đớn, bọn họ
nên bắt đầu một cuộc sống mới, có lẽ….có lẽ rất nhanh sẽ quên đi đối
phương….
Sở Lăng kiềm không được cười khổ một chút, âm thầm
tự châm biếm chính mình đang tự lừa gạt bản thân, cậu đã sớm biết rõ
suốt đời này sẽ không quên được người nam nhân này, vẫn cứ cố mơ tưởng
tự lừa gạt, quả thực rất buồn cười.
“Lăng…”
Bàn tay Alex
áp lên bàn tay cậu đang để trên đùi, lúc này mới bất giác phát hiện hai
bàn tay mình đã bị siết chặt từ lúc nào, cậu nhẹ nhàng thở ra thả lỏng
người, lại thủy chung không dám ngẩng đầu nhìn Alex.
Đoàn xe nối đuôi nhau chạy vào một trang viên lớn ở ngoại ô.
Xe dừng lại, có người tiến tới mở cửa xe, Alex và Sở Lăng bước xuống xe.
Alex đi trước hai bước, thấy Sở Lăng vẫn đứng bên cạnh xe không hề động đậy, liền quay lại nắm tay cậu kéo đi, ngay lúc Alex vừa quay đầu lại bất
ngờ một tiếng “póc” nhỏ vang lên, một viên đạn bay sượt qua vành tai
trái Alex, ghim trên thân xe.
Sở Lăng nhất thời kinh hãi kêu lên:
“Alex….”
Ray lập tức phóng qua nhào lên người Alex, Alex cũng nhanh chóng ôm Sở Lăng thụp xuống, đồng thời tiếng súng của đám vệ sĩ xung quanh đồng loạt
vang lên dữ dội.
Ray che chắn cho Alex, Alex lôi kéo Sở Lăng, ba người nhanh chóng vọt tới bên kia xe ẩn nấp, Alex và Ray cùng rút súng ra.
Ngày hôm qua vừa tiến hành tâp kích vì tranh đoạt lợi ích bang phái, hôm nay lại tiếp tục chơi trò đánh lén? Tuy nói bọn họ đã quen với cuộc sống
nguy hiểm suốt ngày phải đối mặt với mưa bom bão đạn, nhưng ngày nào
cũng như vậy cũng hơi kích động đi?
Ba người tựa vào cửa xe, ngã
ngồi trên mặt đất, nhìn nhau liếc mắt một cái, trong mắt ẩn chứa sợ hãi, vừa nãy nếu không phải Alex đột ngột xoay người lại kéo Sở Lăng, viên
đạn kia đã sớm lấy đi tính mạng anh.
Ray nhớ lại mà khiếp
sợ, ánh mắt Alex vẫn bình tĩnh lãnh khốc, trong mắt Sở Lăng thì tràn
ngập hốt hoảng và lo lắng, thấp giọng hỏi:
“A