
ạy ra, bọn họ còn có cơ hội cùng nhau về nước, nếu như
thất bại… Sở Lăng không khỏi cười khổ một chút, nếu như hắn chạy trốn
thất bại, theo tính tình của Alex, cậu có thể sống sót cũng là kỳ tích,
căn bản không cần lo lắng hậu quả khác.
Sở Lăng thở nhẹ ra, mặc
kệ thế nào cậu cũng phải đi, đây là quyết định cậu muốn, cậu phải rời
khỏi, cho dù… trái tim cậu đã bỏ lại nơi này, cậu cũng nhất định phải
đi.
Alex nâng tay nhìn đồng hồ, Ray đang ở thư phòng chờ anh, còn rất nhiều việc phải chuẩn bị cho ngày mai.
Anh ôm lấy người Sở Lăng hôn mắt cậu một cái: “Lăng, em về phòng nghĩ ngơi
sớm một chút đi, ngủ ngon.” Buông cậu ra đứng dậy khỏi sô pha.
Sở Lăng thấy Alex đi ra cửa, bật thốt lên: “Alex.”
Alex dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía cậu, Sở Lăng cúi đầu, ngay cả chính mình cũng không biết vì sao lại gọi anh lại.
Alex lắc đầu cười, trở lại trước mặt cậu, vươn tay phải về phía cậu, Sở Lăng do dự một chút cuối cùng vẫn đưa tay lên giao cho anh, Alex liền kéo
cậu lên ôm vào lòng hôn lên môi cậu.
Sở Lăng nhắm mắt lại, tùy ý
để đầu lưỡi anh trằn trọc dây dưa trong miệng mình, có lẽ đây là nụ hôn
cuối cùng của bọn họ, trong một khắc này cậu vất bỏ tất cả tự tôn và lo
lắng, hảo hảo ghi nhớ nụ hôn, nhớ kỹ cái ôm ấm áp, nhớ kỹ hơi thở, chờ
đến ngày mai, cậu sẽ đem theo trí nhớ về khoảnh khắc này rời khỏi người
cậu yêu, vĩnh viễn sẽ không trở về.
Alex rốt cuộc cũng
ngẩng đầu lên, nhìn Sở Lăng trong lòng mình, con ngươi đen mơ màng như
những chấm nhỏ đang chớp sáng trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, xinh đẹp,
thần bí, lại mang theo một loại ưu thương không thể giải thích, ưu
thương khiến cậu khổ sở.
Alex bất giác nhíu nhẹ mày kiếm, nhẹ
nhàng vuốt ve hai gò má mịn màng đang tái nhợt, hỏi: “Lăng, em có tâm sự gì sao? Sao nhìn em lúc nào cũng có vẻ không vui?”
Sở Lăng khẽ khép lại hàng mi dài, che khuất đôi mắt luôn tiết lộ ra cảm xúc của mình, không nói gì, chỉ hơi lắc đầu.
Alex chăm chú nhìn cậu một lát, còn tưởng rằng cậu chưa chấp nhận mình hoàn
toàn, cũng không ép hỏi tiếp, ngón tay đặt trên đôi môi anh đào phấn nộn lưu luyến cọ xát, nhịn không được lại cúi đầu hôn cậu một chút: “Nếu
không muốn ngủ sớm, em có thể xem sách hoặc TV, buổi tối tôi lại gặp em, được không?”
Sở Lăng vẫn rủ mắt xuống, không dám tiếp xúc ánh
mắt của Alex, giọng nói ôn nhu ấm áp đầy quan tâm của anh hoàn toàn là
dành cho tình nhân mà mình vô cùng yêu thương, nhưng cậu vẫn chưa bao
giờ đáp lại anh một chút nào, điều này khiến cho cậu nhớ lại một câu nói của Alex: ‘Lăng, kỳ thật em so với tôi còn tàn nhẫn hơn.’.
Sở
Lăng cúi đầu ngày càng thấp, bên môi không khỏi lộ ra một nụ cười khổ,
tình yêu khiến cho trái tim con người ta thay đổi nhiều vậy sao? Rõ ràng mọi chuyện đều do Alex áp bức, căn bản không nằm trong sự kiểm soát của cậu, từ đầu đến cuối đều là thụ động bất đắc dĩ, nhưng vì cái gì bây
giờ cậu lại cảm chính mình có chút nhẫn tâm? Việc này không phải rất kỳ
quái sao?”
Alex ôm Sở Lăng một chốc lát mới lưu luyến buông cậu ra rời khỏi phòng ngủ.
Sở Lăng đứng tại chỗ hồi lâu, ngơ ngẩn nhìn cửa phòng như bị thôi miên——
cậu còn chưa rời đi, trái tim đã bắt đầu cảm thấy nhớ, nhớ cái ôm ấm áp
và nụ nôn nồng nhiệt, nhớ tới ánh mắt của anh, nhớ tới những câu chuyện
tiếu lâm anh kể, nhớ tất cả về anh….
Trời ạ, đây là con người
trước nay luôn vô tình sao? Thời gian vài ngày này, Alex đã thay đổi cậu thành công, chẳng những khiến cậu yêu anh, càng làm cậu bắt đầu thân
bất do kỷ không muốn rời xa anh, thậm chí không nỡ ra đi…
Sở Lăng siết chặt hai nắm tay, cánh môi mỏng nhếch lên. Đáng sợ thật, chỉ trong một thời gian ngắn Alex đã tiến xa tới mức độ này, cậu tuyệt đối không
thể ở lại, cậu phải chạy đi, nếu không… không chỉ có trái tim bị mắc
kẹt, ngay cả cuộc sống của cậu cũng hoàn toàn bị Alex đánh bại.
Lúc ăn bữa sáng, Alex và Ray đang bàn bạc phương pháp vận chuyển máy bay chiến đấu xuất nhập cảnh.
Sở Lăng vẫn cúi đầu im lặng ăn cháo thịt nạc trứng muối mình yêu thích
nhất, sau khi Alex biết cậu thích món này thì bữa sáng được giữ cố định
một món, các bữa còn lại cũng đều là món Trung Quốc, có đủ các loại kiểu dáng hương vị, nhìn vào có thể dễ dàng nhận ra Alex nuông chìu cậu
nhiều cỡ nào.
Xong bữa sáng, Alex nói tạm biệt với Sở Lăng xong liền dẫn theo Arthur vội vàng lên xe rời đi.
Ray vẫn được giữ lại như trước, cùng Sở Lăng đứng trên bậc thang ở tiền sảnh nhìn dòng xe đen nối đuôi nhau chạy ra đại môn.
Ray quay đầu lại nhìn Sở Lăng đang ngơ ngẩn nhìn hướng đoàn xe rời khỏi, trong mắt không dấu được vẻ lưu luyến.
Ray khẽ mỉm cười, xem ra cuối cùng Alex cũng được đáp lại, cười nói:
“Jason, từ khi cậu tới đây, Alex bất luận đi đàm phán kinh doanh gì cũng không bao giờ đem tôi theo, xem ra tôi cũng nên cảm ơn cậu khiến cho
công việc của tôi thoải mái hơn nhiều.”
Sở Lăng thu hồi ánh mắt đang nhìn phía xa, vẫn im lặng chống đỡ.
Ray khẽ nghiêng đầu tò mò nhìn Sở Lăng, tuy cậu luôn lạnh lùng khó tiếp
cận, nhưng ánh mắt hoàn mỹ và khí chất vô cùng đặc biệt quả thực rất
thu hút người khác. Ng