
hi qua đời là điều may mắn vô cùng," Lệ Nương hát.
Mẹ đã dạy tôi không bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình, nhưng khi đọc Mẫu Đơn Đình, tôi cảm thấy những điều rất rõ rệt: tình yêu, nỗi buồn, niềm hạnh phúc. Giờ xem câu chuyện được diễn thành kịch ở trước mắt, tưởng tượng về điều xảy ra giữa chàng thư sinh và nàng Lệ Nương trong hòn non bộ và lần đầu tiên trông thấy một người đàn ông không thuộc gia tộc mình đã đem đến cho tôi quá nhiều cảm xúc. Đôi lúc tôi phải bỏ ra ngoài; Lệ Nương bồn chồn như thế nào thì tôi cũng cảm thấy y như vậy.
Tôi chậm rãi đứng lên và bước rón rén giữa những chiếc nệm. Tôi bước dọc theo một lối đi trong vườn, lời ca của Lệ Nương khiến lòng tôi tràn đầy khao khát. Tôi cố gắng tĩnh trí bằng cách đưa mắt kiếm tìm sự yên bình trong cây cỏ. Trong vườn chính nhà chúng tôi không có hoa. Mọi thứ đều có màu xanh để tạo ra cảm giác thanh bình như một tách trà - vị nhẹ nhưng lưu lại rất lâu. Tôi qua chiếc cầu hình chữ chi bắc ngang một ao hoa súng và bước vào Ngự Phong Đình, ngôi đình được thiết kế để những cơn gió nhẹ trong chiều hè oi ả có thể quạt mát khuôn mặt nóng bừng hay trái tim rừng rực. Tôi ngồi xuống và cố tĩnh tâm theo cách mà người xây chiếc đình này mong đợi. Tôi đã rất muốn trải nghiệm từng giây phút của vở kịch song tôi chưa chuẩn bị để choáng ngợp tới nhường này.
Những đoạn diễn xướng và tiếng nhạc thoảng tới tôi qua màn đêm, mang theo những nỗi lo lắng của Đỗ phu nhân khi thấy con gái mình mệt mỏi chán chường. Đỗ phu nhân vẫn chưa nhận ra, nhưng con gái bà đang ốm tương tư. Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi sâu và để điều đó thấm vào mình.
Rồi tôi nghe thấy tiếng dội của hơi thở vang lên ngay gần mình. Tôi mở mắt ra và thấy đứng trước mặt mình là người đàn ông tôi đã nhìn thấy qua khe hở tấm bình phong.
Một tiếng ối trời ngạc nhiên khe khẽ bật khỏi môi tôi trước khi tôi có thể bắt đầu trấn tĩnh lại. Tôi đang ở một mình với một người đàn ông không phải họ hàng thân thích. Tệ hơn, chàng là một người hoàn toàn xa lạ.
"Xin nàng thứ lỗi." Chàng chắp tay vào nhau và cúi mình tạ lỗi vài lần.
Tim tôi đập thình thịch vì sợ, vì kích động, và vì tình huống này quá đỗi lạ thường. Người đàn ông này hẳn là một trong những bạn bè của cha tôi. Tôi phải tỏ ra hòa nhã nhưng vẫn giữ đúng mực. "Lẽ ra em không nên rời chỗ của mình," tôi ngại ngùng nói. "Đó là lỗi của em ạ."
"Cả ta cũng không nên rời đó." Chàng tiến tới một bước và người tôi bất giác tránh ra theo phản xạ tự nhiên. "Nhưng tình yêu của hai người đấy..." Chàng lắc đầu. "Tưởng tượng rằng tìm thấy tình yêu thực sự."
"Em đã tưởng tượng về nó nhiều lần rồi."
Tôi thấy hối tiếc ngay khi lời nói bật khỏi miệng. Đây không phải là cách để nói chuyện với một người đàn ông, dù với người xa lạ hay với là chồng mình. Tôi biết điều đó, ấy thế mà những lời ấy vẫn trượt ra khỏi lưỡi tôi. Tôi đặt ba ngón tay lên môi, hy vọng chúng sẽ giữ không cho những ý nghĩ của tôi thoát ra.
"Ta cũng thế, "chàng nói. Chàng tiến thêm một bước nữa. "Nhưng Lệ Nương và Mộng Mai thấy nhau trong mộng và rồi họ phải lòng nhau."
"Có lẽ chàng không biết vở kịch rồi," tôi nói. "Họ gặp nhau, đúng vậy, nhưng Lệ Nương chỉ đi theo Mộng Mai sau khi nàng trở thành một con ma."
"Ta biết câu chuyện ấy, nhưng ta không đồng tình. Chàng thư sinh phải vượt qua nỗi khiếp sợ bóng ma của nàng..."
"Một nỗi khiếp sợ chỉ dấy lên sau khi nàng quyến rũ chàng."
Làm sao mà mà câu đó lại thoát ra khỏi miệng tôi được?
"Chàng phải thứ lỗi cho em," tôi nói. "Em chỉ là một đứa con gái dốt nát và em nên trở lại với buổi diễn."
"Không, khoan đã. Xin nàng đừng đi."
Tôi nhìn qua bóng tối về hướng sân khấu. Tôi đã đợi cả đời để xem vở kịch này. Tôi có thể nghe thấy Lệ Nương hát, "Ta run rẩy trong tấm áo dài mỏng, che chắn cái lạnh buổi sớm chỉ bằng niềm tiếc nuối khi thấy những giọt lệ đỏ của cánh hoa rung rinh trên cành." Trong cơn ốm tương tư, nàng trở nên gầy guộc và yếu đuối, thật hốc hác, đến nỗi nàng quyết định vẽ một bức chân dung tự họa trên lụa. Nếu nàng rời bỏ thế gian này, nàng sẽ được nhớ đến như khi ở trong giấc mộng, đằm thắm với sắc đẹp và nỗi khao khát chưa thỏa nguyện. Trên thực tế, hành động này - thậm chí là với một cô gái còn đang sống - là triệu chứng rõ ràng cho bệnh tương tư của Lệ Nương, bởi nó công nhận và tiên liệu về cái chết của nàng. Bằng những nét bút thanh thoát, nàng vẽ một nhành mai ở trong tay nhân vật để gợi nhắc tới tình nhân trong mộng, hy vọng rằng nếu tình cờ trông thấy bức chân dung thì chàng sẽ nhận ra nàng. Cuối cùng, nàng viết thêm vào một bài thơ bày tỏ mong ước được kết hôn với một ai đó họ Liễu.
Sao tôi có thể bị lôi cuốn đến mức nhãng khỏi vở kịch dễ dàng đến vậy? Và bởi một người đàn ông? Nếu đã suy nghĩ chút ít hẳn tôi sẽ nhận ra ngay vì sao một số người tin rằng Mẫu Đơn Đình cám dỗ những cô gái trẻ cư xử không đúng lễ giáo.
Chàng hẳn đã cảm nhận được sự do dự của tôi - sao có thể không được? - vì chàng bảo, "Ta sẽ không nói cho ai biết đâu nên xin nàng hãy ở lại. Ta chưa bao giờ có dịp nghe suy nghĩ của một người phụ nữ về vở kịch ấy."
Một