
trả lời vội vàng như thế, người ta đâu phải hỏi cô. Nếu Tưởng Phàm trả lời, vậy anh sẽ nói sao, anh và cô là quan hệ gì? Chỉ mới gặp nhau mấy lần lại ngồi cùng bàn uống rượu, có hơi quái dị.
Cô lén liếc nhìn Tưởng Phàm qua khoé mắt, trong quầng sáng nhàn nhạt, bên mặt anh hiện lên hoàn mỹ, ánh mắt sâu thẳm, mũi cao thẳng, đường cong môi dịu dàng, khiến người ta không muốn rời mắt.
Đôi môi Tưởng Phàm như mấp máy, nhưng cũng không đáp lại, anh như nhận ra gì đó, định quay đầu sang, Ninh Tiểu Thuần thấy thế vội vàng thu tầm mắt, nhìn chăm chăm quan sát ly rượu trước mặt. Đúng lúc này, trong hội trường tiếng nhạc sôi động ngừng lại, sắp chuyển sang tiếng nhạc dịu dàng thì tiếng một cô gái thét lớn, sàn nhảy xôn xao, thu hút mọi người chú ý. Sàn nhảy xôn xao, tập trung ở giữa, vây chung quanh là cả tầng người, ồn ào nhốn nháo, Ninh Tiểu Thuần nghi hoặc liếc mắt nhìn về phía đó. Một cô gái nhỏ nhắn vội vàng chen từ trong đi ra, chạy đến chỗ ít người. Theo sau có một người đàn ông mặc áo sơ mi in hoa, phong cách Hawaii không hợp với hoàn cảnh nơi này hổn hển chạy tới, mắt thấy hướng cô gái chạy đến, thì gào lên đuổi theo.
Người chung quanh khoanh hai tay trước ngực, thú vị nhìn hai người truy đuổi, dáng vẻ xem trò vui. Tưởng Phàm cũng chú ý sự kiện “bất ngờ” này, mày cau chặt, không phải do ầm ĩ quấy rầy tâm tình uống rượu của anh, mà do cô gái đó lảo đảo chạy về phía họ, cô ta vừa chạy vừa quay đầu, thật dễ đụng phải người khác.
Ninh Tiểu Thuần mới đầu cảm thấy cô gái đó có hơi quen mắt, lúc cô ta càng chạy đến gần, cô mới nhờ ánh đèn neon chớp tắt mà thấy rõ mặt cô gái kia, cô gái mặc áo cổ lá sen viền đăngten hở vai không phải là Thiện Khiết Nhi tầng trên ư?!
Cô chưa kịp hỏi gì, thì bên cạnh có tiếng trầm thấp: “Cẩn thận.” Rồi cánh tay cô bị ai đó giữ chặt, kéo nhẹ, cô bị kéo sang bên, ngã vào vòm ngực ấm áp. Một bóng dáng xẹt qua trước mặt cô, bổ nhào vào quầy bar, cái ghế cô vừa ngồi bị kéo ngã, gây ra tiếng ồn ào.
Ninh Tiểu Thuần mở to mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn, không biết nên phản ứng thế nào. Tưởng Phàm giữ chặt Ninh Tiểu Thuần nhìn cô gái nhào vào quầy bar, nhíu mày, nhếch nhếch khoé miệng, dáng vẻ đã lường trước.
“Ui da.” Cô gái té vào quầy bar đứng thẳng dậy, xoa xoa cái trán bị đụng đau, miệng kêu khẽ.
“NND, xem ông đây còn không bắt được mày...” Tên chạy theo đè vai cô gái lại, hùng hổ.
“Buông bàn tay heo của mày ra.” Cô gái cố sức giãy khỏi tay tên đó.
“Ông không buông, mày làm gì được ông?” Tên đó cười thô bỉ.
“Mày không buông, tao sẽ, tao kêu...” Cô gái nói như hết hơi.
Tên đó tựa như nghe chuyện cười, cười ha hả: “Đây là địa bàn của ông, ông làm chủ! Đã nói chơi đoán số thua thì bị sờ ngực, sao nào, mày muốn ăn quỵt hả?!”
“Là mấy người tự ý, tao không đồng ý...”Cô gái tranh cãi với tên đó.
Tưởng Phàm nhìn hai người đỏ mặt tía tai, đáy mắt hiện vẻ bực bội, anh kéo Ninh Tiểu Thuần vừa lùi ra vừa nói: “Chúng ta lên lầu hai.”
Chuyện thế này ở quán bar là chuyện thường xuyên xảy ra, vốn không nên xen vào, nhưng cô ta là người Ninh Tiểu Thuần quen biết, mà tên kia cũng coi như cô có quen, vì hắn chính là lúc cô quay lại Đế Đô lấy tiền lương, ở hành lang gặp hắn bảo là muốn nhấm nháp mùi vị của cô, là phục vụ phụ trách rượu của Đế Đô. Tên này gặp cô nào đẹp là mê mẩn, quen thói động tay động chân. Cứ đà này, Thiện Khiết Nhi nhất định không may, chịu thiệt thòi lớn!
“Có chuyện gì vậy?” Tưởng Phàm thấy Ninh Tiểu Thuần không chịu đi, khó hiểu hỏi. Nơi này quá hỗn tạp, anh không thích.
“Cô ấy ở lầu trên chỗ tôi.” Ninh Tiểu Thuần kiễng chân, nói bên tai Tưởng Phàm. Cô quên cô bị Tưởng Phàm giữ trong tay, cô cử động một cái làm hai người càng gần hơn, tăng thêm thân mật của hai người, trong mắt người ngoài họ như một đôi tình nhân. Bartender Allen nhìn nhìn họ, mặt có vẻ đánh giá.
Tưởng Phàm có thể cảm nhận rõ hơi thở Ninh Tiểu Thuần lúc nói chuyện, phả vào cổ anh, truyền đến cảm xúc tê dại. Anh ho nhẹ, lẳng lặng kéo giãn khoảng cách của anh và cô.
“Cô muốn giải vây giúp cô ta?” Tưởng Phàm hỏi.
“Ừm.” Ninh Tiểu Thuần thành thật trả lời, nhưng cô không biết nên làm thế nào, cô không dám bước đến, sợ bí mật của cô bị bại lộ, không biết kết thúc thế nào. Giúp và không giúp, hai cái khó lựa chọn, thật là rối rắm. “Tên đó là phục vụ ở đây.” Cô bổ sung thêm.
Tưởng Phàm nghe vậy nhìn cô một cái, lấy làm lạ là sao cô lại biết. Có điều anh không nghĩ nhiều, buông Ninh Tiểu Thuần ra, đi tới, cầm tay tên muốn sờ ngực.
“Mày muốn gì?” Tên đó hung ác nhìn Tưởng Phàm.
“Anh à, anh đây là quấy rối tình dục đó.” Tưởng Phàm nói hợp tình hơp lý.
“Liên quan cứt gì đến mày, tránh ra, bằng không đừng trách ông mày không nể mặt.” Tên đó vô cùng tức giận.
“Tiểu Kiếm, không được gây chuyện, đừng đạp đổ bát cơm của mình.” Allen đứng ở quầy bar chậm rãi lau ly chợt lên tiếng.
Tên được gọi là tiểu Kiếm nghe Allen nói, chau mày, vẻ mặt không chắc chắn. Nhưng ngại có mấy tên bạn ở đây, hắn không muốn làm kẻ hèn nhát, thế là hắn kéo phắt Thiện Khiết Nhi, nói với Allen: “Chúng tôi ra ngoài giải quyết, sẽ không g