
***
Đột nhiên Quan Hiểu đẩy Doãn Gia Hoa ra.
Cô nói mệt, muốn qua bên kia ngồi nghỉ.
Doãn Gia Hoa vẫn còn ngẩn ngơ trên tận chín tầng mây. Mãi đến khi thấy cô chật vật chen qua đám người đi ra ngoài, anh mới giật mình chạy theo.
Anh đuổi theo Quan Hiểu, theo sát người cô bước chân anh mới chậm lại, anh thầm hít sâu để lấy dũng khí, cuối cùng kéo tay cô lại.
Quan Hiểu dừng bước, do dự vài giây… cô nhẹ nhàng rút tay ra, không ngoảnh đầu bỏ đi.
Anh nhìn theo bóng lưng cô, bỗng nhiên anh cảm thấy ngực mình nhói đau, sóng mũi cay cay.
Lắc lắc đầu, anh tiếp tục đuổi theo.
Tại nơi nghỉ ngơi đã chuẩn bị sẵn rượu và hoa quả Quan hiểu kéo Doãn gia hoa ngồi xuống cùng uống rượu.
Trước đó, cô đã uống một chút, người hơi lâng lâng, lúc này lại uống thêm mấy ly, chẳng bao lâu sau cô liền say bí tỉ.
Cô đi đứng nghiêng vẹo, nói năng lộn xộn. Doãn Gia Hoa lờ mờ nghe thấy cô gọi tên một người, cô gọi anh ta “Đồ khốn nạn.”
Anh không biết cô đang nói ai, nhưng anh cảm thấy cổ họng mình đăng đắng.
Anh đỡ cô, muốn đưa cô về phòng khách sạn.
Miệng thì nói mình chưa say, mà chân thì loạng choạng đi không vững, còn tệ hơn cả trẻ con.
Vất vả lắm mới hỏi được số phòng cô, anh không nói thêm lời nào, bế trọn cô lên đưa cô về phòng.
Đến phòng, cô vùng vẫy đòi xuống đất.
Bước chân vừa chạm đến thảm, cô liền chạy vội vào nhà vệ sinh.
Anh gấp gáp theo sau.
Đứng trước cửa nhà vệ sinh, anh thấy cô đang khổ sở gồng mình nôn dữ dội.
Anh chau mày, nhìn cô nôn khó chịu thế này, anh cảm thấy ngực mình đau âm ỉ.
Trước đây đám anh em cùng anh uống cũng có người nôn còn kinh hơn thế này, thậm chí còn có người bị ngộ độc cồn xuất huyết dạ dày, nhìn bọn họ anh cũng cảm thấy lo lắng, nhưng cảm giác không giống bây giờ, không chỉ lo lắng tim anh cũng nhói đau.
Nôn xong, cô tựa lưng vào anh, đầu nghiêng vào tường rồi từ từ đứng dậy.
Anh rót cốc nước đưa đến cho cô súc miệng.
Nhưng cô vẫn không nhúc nhích.
Anh buộc lòng phải nâng tay đỡ đầu cô.
Khi cô quay lại, toàn thân anh như hóa đá.
Nước mắt lặng lẽ rơi ướt đẫm khuôn mặt cô.
Trái tim anh như thắt lại, anh cảm thấy hơi giận.
Anh khẽ nâng tay dịu dàng lau đi những giọt lệ kia.
Cô cố giữ tay anh lại.
Cô khẽ gọi tên anh: “Doãn Gia Hoa!” một giọt nước mắt từ đáy mắt cô theo tiếng gọi mà rơi xuống: “Anh đừng bao giờ thích tôi! Tôi sẽ hại anh đấy!” Nói xong cô bỗng cười rộ lên.
Nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt tươi cười, anh cảm thấy hoảng hốt.
Là ai đã khiến cô phải khổ sở như vậy? Là ai?
Mặc kệ là ai, anh cảm thấy người đó rất đáng ghét.
Chương 4: Quan Hiểu, đừng nhanh như vậy đã ruồng bỏ tôi
Từ khi từ đảo trở về, mọi người phát hiện Doãn Gia Hoa trở nên rất u sầu.
Cái miệng líu lo líu rít ngày trước có bao giờ chịu ngồi yên, bây giờ anh lại đặc biệt yên tĩnh. Ngay cả Hứa Đồng và Dương Dương cố tình đùa anh cũng lười đáp lại.
Mỗi khi không có việc gì làm, anh lại chiếm nhà vệ sinh, ngồi xổm lên buồng cầu, giật nước, tay chống cằm đăm chiêu suy nghĩ.
Mỗi lần đám anh em đang gấp gáp, vừa chạy vù vào nhà vệ sinh vừa kéo phẹc mơ tuya xuống, chỉ còn chờ giây phút thoải mái để “xả”…thì lại bị một pho tượng đang ngồi chổm hổm trầm tư làm cho giật mình, suýt chút nữa không nén lại được.
Vì thế Doãn Gia Hoa không ít lần bị mắng.
Thế nhưng có bị trách đến mấy anh vẫn cứ như cũ.
Sau cùng mọi người không thể chịu đựng được nữa, đành cột anh lên ghế, ép anh uống nước điên cuồng nhưng không cho vào nhà vệ sinh, mãi đến khi anh không chịu đựng được nữa mới thả anh ra.
“Doãn Nhị Hoa, nếu như cậu còn dám ôm cái bồn cầu dọa người nữa, lần sau cậu nhất định sẽ bị vỡ bàng quang đấy.”
Từ đó về sau Doãn Gia Hoa không còn trấn thủ ở toilet nữa, nhưng mà tâm trạng anh vẫn buồn bã chán nãn như cũ.
Anh không thích lang thang ở quán mạt chược bi da không tương lai đó nữa, anh lên mạng mua nguyên bộ sách giáo khoa bắt đầu học điên cuồng.
Lần đầu tiên Hứa Đồng nhìn thấy Doãn Gia Hoa rút khỏi đám người hỗn tạp ngồi trên ghế hết sức chăm chú học bài. Cô kinh ngạc, há hốc mồm không nói được lời nào đứng bất động tại chỗ.
Sau đó Đường Tráng thấy dáng bộ kì lạ ngơ ngác của cô, mới đi đến hỏi thăm sự việc, kết quá là cô chưa kịp trả lời thì anh ta cũng đã kịp phát hiện ra chuyện lạ lùng ấy… miệng bất giác cũng hả to ra và đứng bất động.
Tiếp đó là Dương Dương đi đến…
Tiếp đó Tiểu Ngũ chạy lại xem…
Tiếp đó là một hàng dài rồng rắn…
Tiếp đó…
Tiếp đó, quán mạt chược ồn ào huyên náo bỗng trở nên im lặng như tờ.
Ánh nắng chiều từ cửa sổ rọi xuống bàn, bên cạnh là một người đàn ông đang lẳng lặng đắm chìm trong những t