
chậm rãi ngẩng đầu nhìn Doãn Gia Hoa.
Trong phút chốc, Doãn Gia Hoa há hốc mồm hét ầm lên: “A…A…A…”
***
Mỗi khi cô trêu anh, anh đều ngượng ngùng xấu hổ, hệt như một cậu bé, khuôn mặt anh đỏ bừng, nhảy cẫng lên rồi gào thét, điều đó khiến cô thấy thú vị.
Cho nên cô rất thích chọc ghẹo anh, thích nhìn anh nhảy dựng lên vì xấu hổ, thích nghe anh hét toáng lên vì hoảng hốt.
Nhưng cho đến bây giờ cô cũng không ý thức được rằng, phản ứng của vị em trai nhỏ này lại nhanh và cấp tốc như vậy, anh thật ra cũng đã hơn hai mươi rồi…anh sớm đã là một người trưởng thành, cơ thể của anh sẽ vì kích thích mà sinh ra biến hóa.
Doãn Gia Hoa nhanh chóng che lại, mặt đỏ như tôm luộc, khom người lầm bầm: “Sao cô có thể nhìn cậu em của tôi được chứ? Sao cô lại nhìn cậu em của tôi!!”
Quan Hiểu đột nhiên cười ầm lên : “Em trai của anh rõ ràng đã được chiếc quần bao bọc kỹ thế rồi, sao tôi có thể nhìn thấy nó được chứ.”
Doãn Gia Hoa nghiêng đầu, đôi mắt to đen lấp lánh trừng cô, ấp a ấp úng nửa ngày mãi không thốt nổi một lời…rõ ràng anh cảm thấy trong đầu mình đầy lý lẽ nhưng trong nhất thời lại không biết nên phản bác lại thế nào.
Quan Hiểu cảm thấy anh như vậy vô cùng đáng yêu, nhịn không được nâng tay vuốt đầu anh: “Ngoan nào! Ngoan nào! Chị thật sự chưa nhìn thấy gì cả! Ngoan nào! Đừng giận nữa nha, chờ chị đi thay áo tắm rồi cùng em đi bơi nhé, được không?”
Doãn Gia Hoa hừ một tiếng, không tình nguyện xem như là đáp ứng, sau đó quay đầu lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Quan Hiểu thiếu nhẫn nại đẩy anh: “Đi thôi, đi với chị thay quần áo, chứ đứng ngây ngốc ở đây làm gì.”
Doãn Gia Hoa lại quay đầu, mắt trừng to oán hận nhìn cô gào: “Đợi một lát, bây giờ chưa được.”
Quan Hiểu nhìn anh, ánh mắt sắc sảo chợt lóe lên như hiểu ra.
Cô xấu xa cười rộ lên, đầu ngón tay khẽ lướt qua người anh, thỏ thẻ hỏi: “Hoa Hoa, sao thế? Chỗ nào không thoải mái ư?” Cô vừa hỏi, vừa nhìn chằm anh không chớp mắt.
Doãn Gia Hoa hiểu được, đôi mắt kia lại bắt đầu dùng yêu thuật dụ dỗ anh.
Anh khóc không ra nước mắt cầu xin: “Xin cô đừng đụng chạm tôi nữa có được không! Rõ ràng là đã sắp xuống rồi, nhưng mà…nhưng mà…tất cả tại cô cả đấy! Bây giờ lại…!Cô nhanh bỏ tay ra đi…”
Quan Hiểu bị bộ dạng luống cuống quấn quýt của anh chọc cười hả hê.
Cô cảm thấy thật lâu lắm rồi vẫn chưa có vui như vậy.
***
Ngày hôm đó trên đảo, Quan Hiểu vẫn nhớ mãi bản thân vô cùng xấu xa khiến cậu em của Doãn Gia Hoa thức dậy rất nhiều lần.
***
Doãn Gia Hoa đứng trên bờ biển cả buổi chiều đằng đẳng cũng không dám nhúc nhích nửa bước. Cho nên đừng nói là bơi, ngay cả nước anh cũng chẳng dám uống, suốt buổi chiều anh phải chiến đấu cùng cậu em không ngừng lớn lên của mình.
Cuối cùng, anh gần suýt khóc.
“Xin cô đừng chạm vào tôi nữa, đừng chạm vào tôi nữa. Thật khó chịu…tôi điên mất thôi!”
Quan Hiểu nâng tay vỗ vỗ khuôn mặt trắng nõn của anh, kiễng chân kề mặt gần tới anh: “Hoa Hoa, sao anh lại bảo “chạm” vào anh là sao? Là như vậy… như vầy… hay như vầy…?” Cô vừa hỏi vừa lướt tay qua bờ vai anh, cánh tay, rồi sà xuống ngực.
“Phù…” Doãn Gia Hoa gào to, hai tay che kín cậu em của mình.
“Cô…người phụ nữ này thật là…quá đáng ghét…tà ác!!!”
Quan Hiểu cười ngả nghiêng.
Nhìn sắc trời, cuối cùng cô quyết định rủ lòng từ bi buông tha cho anh.
“Hoa Hoa, tối nay sẽ có một bữa tiệc khiêu vũ trên bờ biển, nhớ đến đấy! Chị sẽ ở đây chờ cậu.”
Doãn Gia Hoa hừ lạnh, oán giận yếu ớt trả lời: “Cô lại đùa tôi à, tôi đây sẽ không đến.”
Quan Hiểu chẳng thèm để ý đến bộ dáng nũng nịu đấu tranh của anh, xoay người vào khách sạn, không ngoảnh đầu để lại một câu: “Tối nay chị chờ em nhá!”
Doãn Gia Hoa nhìn theo bóng lưng cô, giậm chân: “Này! Tôi không đến, không đến!” Chân thì giậm ở dưới nhưng lại liên lụy đến cậu em vẫn chưa yên của mình…
Anh thầm hít một hơi rồi lại khom người, cố gắng bình tĩnh lại, trong lòng vẫn còn oán hận mắng: “Tôi đây mới không thèm đến! Nhất định không đến!”
Chương 3: Doãn Gia Hoa, đừng thích tôi
Đến tối, Hứa Đồng kéo đám người ra bờ biển chơi mạt chược. Thiếu tay, Doãn Gia Hoa bị lôi vào cho đủ người.
Ngồi trên bàn, lòng Doãn Gia Hoa cứ bồn chồn nôn nóng.
Hứa Đồng thấy vẻ mặt anh là lạ đành hỏi: “Cậu muốn đi vệ sinh hả?”
Doãn Gia Hoa lắc đầu hừ lạnh.
Hứa Đồng không khỏi bĩu môi chọc anh: “Vậy sao cậu cứ bứt rứt không yên thế hả?”
Doãn Gia Hoa không ngớt lời phủ nhận: “Em luống cuống hồi nào! Là…là cái ghế này quá cứng đấy chứ, ngồi khó chịu thật!”
Hứa Đồng cười nhạo, chẳng buồn tranh chấp thêm cùng anh ta, tiếp tục bốc bài.
Dương Dương ngồi bên cạnh cười quỷ dị.
“Doãn Gia Hoa, để chị kể chuyện hồi chiều chị nhìn thấy cho mọi người cùng nghe nhé.” Cô liếc mắt nhìn Doãn Gia Hoa: “Lúc chiều, cạnh bờ biển, có một người phụ nữ, bên cạnh người phụ nữ còn có một người đàn ông, người phụ nữ đó liên tục vuốt ve người đàn ông…mà anh ta thì cố gắng che…”
Cô nói đến đây, đột nhiên Doãn Gia Hoa hét lên “Á”.
Anh trừng mắt Dương Dương, để ngăn cản cô tiếp tục câu chuyện, anh khẽ cắn môi bất chấp quăng quân bài “Năm văn” trước mặt cô.
Dư