
ng nhiên Mạc Duy Khiêm tự nhận là thái độ của hắn với La Duyệt Kỳ cũng không phải tùy ý, hắn tán thưởng và cũng yêu thích cô, nhưng bây giờ cho dù hắn có suy nghĩ tính toán gì thì cũng không có cơ hội để làm nữa, chỉ có thể nói là không có duyên phận với nhau thôi. Tuy rằng tự trấn an mình như vậy nhưng Mạc Duy Khiêm vẫn không che dấu được sự mất mát của nội tâm, bồn chồn ăn mấy miếng cơm rồi không để ý đến Phan Minh Minh vẫn đang nói không ngừng, đứng dậy rời đi.
La Duyệt Kỳ trở lại văn phòng vẫn vô cùng tức giận, cô thật sự rất chán ghét khi Phan Minh Minh cứ nhằm vào cô ở mọi nơi như vậy, tức mình một lát lại thấy bụng hơi đói, liền lấy túi bánh quy trong ngăn kéo ra ăn mấy cái.
Sắp tan tầm, La Duyệt Kỳ nhớ đến Trương Bội Ninh không có động tĩnh gì, lại hơi không dám xác định kế hoạch của mình có tác dụng hay không.
Thu dọn xong mọi thứ, La Duyệt Kỳ cầm túi xách ra ngoài, đến ngoài cửa văn phòng thì gặp Vương chủ nhiệm.
“May quá cô còn chưa đi, tôi vừa nhận được điện thoại của Phó đài Trương nói là gọi cô lên văn phòng gặp bà ấy.”
La Duyệt Kỳ căng thẳng, đây là Trương Bội Ninh đã hết kiên nhẫn ư? Vì thế cô không nói thêm nhiều với Vương chủ nhiệm mà nhanh chóng đi vào tìm Trương Bội Ninh.
Vừa ra khỏi thang máy, La Duyệt Kỳ đột nhiên nhớ đến một việc, cô nên báo với Mạc Duy Khiêm một tiếng chứ nhỉ, vì thế tìm di động gọi điện cho Mạc Duy Khiêm, kể cho hắn nghe việc Trương Bội Ninh tìm cô.
Mạc Duy Khiêm lập tức dặn dò: “Cô cũng đừng vội vã muốn thành công quá, nhất định phải tỏ vẻ tự nhiên một chút, đừng để bà ta nhận ra điều gì, nếu muốn túm lấy dấu vết của bà ta thì còn rất nhiều cách, giữ an toàn cho bản thân mới là điều quan trọng nhất, tôi sẽ không rời đi, chờ cô ra chúng ta cùng về.”
“Được rồi, biết có anh tôi cũng an tâm hơn nhiều, tôi sẽ tùy hoàn cảnh mà làm.”
Cúp điện thoại, La Duyệt Kỳ đến trước cửa văn phòng Trương Bội Ninh gõ cửa.
“Vào đi.”
La Duyệt Kỳ đẩy cửa vào, thấy Trương Bội Ninh xoay ghế ngồi nhìn ra cửa sổ, đưa lưng về phía cửa.
“Sư mẫu, cô tìm em có việc gì ư?”
Trương Bội Ninh cũng không xoay người lại, vẫn nhìn ra cửa sổ như cũ, nhẹ giọng nói: “Em đã đến rồi, cô còn nghĩ em sẽ không đến chứ.”
“Sư mẫu đã tìm sao em có thể không đến chứ?”
Lúc này Trương Bội Ninh mới xoay người lại, vẻ mặt tiều tụy: “Là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, cô chỉ muốn hỏi em một chút, hòm thư kia em có nhớ ra không?”
La Duyệt Kỳ vô cùng buồn bực lắc đầu: “Vô cùng xin lỗi sư mẫu. Hôm qua em nghĩ cả tối, cũng thử trên máy tính cả buổi tối nhưng vẫn không nhớ được, em thật vô dụng!”
Trương Bội Ninh nghe xong chỉ yên lặng nhìn La Duyệt Kỳ, nửa ngày sau mới nói thêm: “Không sao, chuyện này không thể trách em được, em là một đứa trẻ tốt. Duyệt Kỳ, có một chuyện cô vẫn không nói với em, thật ra cũng chỉ muốn bảo vệ em thôi, không muốn em bị liên lụy, nhưng hôm nay cô không thể không nói được.”
La Duyệt Kỳ trừng mắt nhìn, có vẻ hơi sợ hãi: “Cuối cùng là chuyện gì vậy sư mẫu?”
“Sở dĩ hôm nay cô nói với em vì hôm nay cục thẩm tra đã bắt đầu điều tra người trong đài, cô sợ lại có chuyện gì xảy ra thì chuyện của Đức Thăng thật sự sẽ chẳng còn ai quan tam nữa. Cô nghi ngờ Đức Thăng căn bản không phải tự sát, bức di thư kia cũng là giả tạo.Cô có thể nhìn ra chỗ khác biệt nhưng kết quả sở cảnh sát đã đưa ra cô cũng không có cách nào khác. Hơn nữa nửa tháng trước khi gặp chuyện không may, Đức Thăng đã biểu hiện sự lo lắng bất an, cô hỏi vài lần nhưng ông ấy đều nói không sao, không có việc gì nên cô không để trong lòng, bây giờ nghĩ lại cũng vì cô không để tâm như vậy.
Đối mặt với Trương Bội Ninh đang lặng lẽ khóc, La Duyệt Kỳ không nhịn được mà cũng rớt nước mắt, hai người vừa khóc vừa nhớ đến Vu Đức Thăng, lại càng đau lòng hơn.
Trời tối dần, Trương Bội Ninh cũng bình tĩnh lại, bắt đầu khuyên La Duyệt Kỳ vẫn còn đang khóc, “Duyệt Kỳ, đừng khóc nữa em, đừng để khóc hại đến thân thể thì Đức Thăng cũng không yên tâm được.”
Từ lâu La Duyệt Kỳ đã muốn khóc một trận cho đã, vì bản thân và cũng là vì Vu Đức Thăng, cô cần phải phát tiết hết ra, hôm nay nhân cơ hội nà có thể khóc một cách thoải mái rồi.
“Sư mẫu, vậy cô muốn em làm gì? Em nhất định sẽ cố hết sức!” La Duyệt Kỳ khóc đến mức cổ họng cũng nghèn nghẹn.
Trương Bội Ninh u buồn nhắm mắt lại: “Từ sau khi Đức Thăng đi, cô vẫn chưa dám vào văn phòng ông ấy, sợ sẽ làm hỏng đồ ông ấy lưu lại. Văn phòng ông ấy vẫn chưa có ai dùng, thừa dịp bây giờ không có ai em đến xem trong máy tính của ông ấy có manh mối về hòm thư kia không, cô chờ em ở đây, nếu không có thì chúng ta cùng nghĩ cách khác.”
Đây là lí do gì chứ? Quá gượng ép rồi, La Duyệt Kỳ biết Trương Bội Ninh lừa mình đến văn phòng Vu Đức Thăng nhất định là có chuẩn bị gì đó, nhưng cô không thể không làm theo lời bà ta đến đó, không vào hang cọp sao bắt được cọp con chứ?
Đồng ý với Trương Bội Ninh, La Duyệt Kỳ đi ra ngoài bước vào thang máy chuẩn bị đến văn phòng Vu Đức Thăng.
Có thể là vì cái chết của Vu Đức Thăng rất kỳ quái, cộng thêm tác dụng tâm lý nên ở tầng lầu này cơ bản là không có ai ở lại t