Tình Bất Yếm Trá

Tình Bất Yếm Trá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325585

Bình chọn: 9.5.00/10/558 lượt.

a ngày liên tiếp.

Bây giờ sửa lại thỏa thuận có vẻ như đã muộn rồi, cũng may, vô cùng may mắn là còn có biện pháp sửa chữa.

Anh quay đầu nói với Hoan Hoan đang ngồi trên ghế sô pha: “Đi nào.”

Cô Lưu vội vàng cầm một đôi giày tuyết (*) xinh đẹp đến đây, “Hoan Hoan ngoan, phải về quê rồi.”

[(*)Giày tuyết: giống như bốt cao cổ lông bên mình, đây là loại giày chuyên dụng dùng để đi trong những ngày mưa tuyết, đảm bảo không trươn trượt mà vẫn giữ ấm cho chân đồng thời

vẫn đảm bảo thời trang.'>

Yến Hoan dựa vào ghế sô pha không chịu đứng lên: “Em không muốn về quê!”

“Cũng được, mình em ở nhà.” Nói xong, vậy mà Yến Luật cũng thật sự không để ý đến nó nữa, dứt khoát đi ra ngoài cửa.

Trong từ điển của Yến tiên sinh không có ba chữ “dỗ phụ nữ”, bao gồm cả con nhóc bốn tuổi.

Cô Lưu vội vàng kéo Yến Hoan từ trên ghế sô pha xuống, thấp giọng dỗ dành: “Hoan Hoan, mau đi cùng anh trai.”

Yến Hoan vừa thấy Yến Luật thật sự là muốn đi, lúc này mới lề mà lề mề theo sau, miệng vểnh lên có thể treo được chai dầu.

Yến Luật chân dài, cũng không có ý chờ nó, bước dài bước, nháy mắt đã bỏ rơi Yến Hoan ở phía sau.

Yến Hoan vừa lầm bầm hầm hừ, vừa ra sức theo sau, Ôn Tửu sợ nó trượt chân, thuận tay dắt nó: “Đừng vội.”

Một chiếc xe thương mại bảy chỗ đứng ở bên ngoài cửa sắt.

Lái xe Uông Thành hơn ba mươi tuổi, làm việc ở công ty đã gần mười năm, là một người đàn ông chất phác mà lặng lẽ ít nói.

Yến Luật sầm mặt dẫn đầu lên xe, ngồi vào hàng ghế giữa chỗ gần cửa sổ.

Yến Hoan theo sau lên xe, đanh khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi ở hàng ghế phía sau Yến Luật, không chịu ngồi cạnh ông

anh mặt lạnh vô tình.

Ôn Tửu đương nhiên lại càng không ngồi bên cạnh Yến Luật, lập tức ngồi xuống bên cạnh Yến Hoan.

Vị trí chừa ra bên cạnh Yến Luật thoáng chốc có vẻ rất trống trải.

Tầm mắt của Ôn Tửu vừa khéo có thể nhìn thấy một bên mặt của Yến Luật ở hàng ghế phía trước.

Dư Cường ngồi ở ghế lái phụ, xe từ từ ra khỏi biệt thự.

Yến Hoan kinh ngạc hỏi Ôn Tửu: “Chị cũng đi cùng bọn em?”

Ôn Tửu gật đầu cười cười: “Đúng vậy.”

“Vì sao?”

Ừm, vấn đề này à… Ôn Tửu quét mắt về

phía “bên A” Yến tiên sinh, hy vọng anh sẽ trả lời. Đáng tiếc, Yến Luật

lại quay mặt hướng ra bên ngoài cửa sổ, chỉ cho cô nửa khuôn mặt lạnh

lùng, rõ ràng là vẫn còn đang tức giận.

Ôi, hờn dỗi ghê gớm thật, còn mang thù

thế cơ đấy. Ôn Tửu cười một tiếng, cố ý thần thần bí bí nói với Yến

Hoan: “Hỏi anh trai em đi.”

Đá bóng cao su trở về.

Yến Hoan lập tức quay mặt hỏi: “Anh, sao chị ấy cũng đi cùng chúng ta?”

Yến Luật trầm mặt, yên lặng một lát, hừ mũi một tiếng: “Cô ấy là bạn gái của anh.”

Yến Hoan hét “a” một tiếng chói tai, quả thực giống như là nghe thấy tin tức giật gân gì đó, mắt trợn tròn.

“Bạn gái?”

Yến Luật quay đầu lạnh lùng quét mắt nhìn nó một cái: “Đúng.”

Yến Hoan căn bản không tin, quay đầu hỏi Ôn Tửu: “Thật vậy ạ?”

“Đương nhiên.” Ôn Tửu vừa gật đầu, vừa khó hiểu, anh trai có bạn gái, em gái cũng không đến mức kinh ngạc đến như vậy đi.

Yến Hoan trợn tròn đôi mắt to sáng, lẩm bẩm: “Em không tin, mẹ nói…”

Yến Luật chợt quay đầu, lạnh lùng hỏi: “Mẹ em nói cái gì?”

Giờ phút này, Ôn Tửu xác định không thể

nghi ngờ, mẹ của Yến Hoan chắc chắn không phải là mẹ đẻ của Yến Luật,

hẳn là mẹ kế của anh ta. Cho nên tuổi của hai anh em mới chênh lệch nhau nhiều như vậy, từ tuổi của Yến Hoan mà đoán, nói không chừng vị mẹ kế

này cũng không lớn hơn Yến Luật mấy tuổi.

Hiển nhiên, Yến Luật đối với vị mẹ kế

này, từ ánh mắt đến giọng điệu đều bất tri bất giác toát ra một cỗ phản

đối không khách sáo, mà theo đó cũng không có sắc mặt tốt gì với cô em

gái nhỏ này.

Phút chốc, bên trong xe toát ra mùi vị

ân oán nhà giàu cực kỳ nồng đậm, Ôn Tửu cảm thấy nhân tố buôn chuyện nhỏ trong cơ thể mình nhảy lên nhảy xuống, bắt đầu phát triển sục sôi.

Yến Hoan lập tức ngậm miệng lại, hất cái cằm nhỏ lên, tỏ vẻ đánh chết cũng không nói, giống như một con gà chọi nhỏ kiêu ngạo.

Yến Luật hừ một tiếng, cũng hếch cằm, môi mỏng vênh lên một độ cong không nhỏ, giống như là một con chim công lớn ngạo mạn.

A, thật đúng là một đôi anh em, mặc dù trông không giống nhau nhưng dáng vẻ kia thật đúng là không có gì khác biệt.

Xe đi về phía Đông, vào lúc chờ đèn xanh đèn đỏ ở giao lộ, Yến Luật đột nhiên nói với lái xe Uông Thành: “Trước

tiên đi Phi Đạt Quốc Mậu một chút.”

“Vâng.” Uông Thành lập tức điều chỉnh lại đường đi.

Phi Đạt Quốc Mậu là nơi mua sắm tương đối xa hoa của thành phố Z, Ôn Tửu đoán là anh muốn đi mua chút quà mang về biếu các cụ.

Một phút sau, xe dừng ở gara ngầm của Phi Đạt Quốc Mậu.

Yến Luật nói với Ôn Tửu: “Cô đi theo

tôi.” Sau đó nói với Dư Cường: “Cậu trông Hoan Hoan.” Nói xong, anh kéo

cửa ra, xoay người xuống xe.

Ôn Tửu không biết vì sao anh ta lại gọi mình lên, nhưng mà không hỏi nhiều mà xách túi xách nhỏ tùy thân, xuống xe đi theo anh.

“Anh gạt người, chị ấy mới không phải là bạn gái của anh.” Yến Hoan ló cái đầu nhỏ từ trong cửa sổ ra ngoài, đắc ý nói: “Người yêu phải tay trong tay, ôm đi.”

Ôn Tửu mỉm cười, bây giờ trẻ con bốn, năm tuổi thật đú


Polly po-cket