
ộ vẻ tịch mịch như vậy, khiến tôi có
cảm giác không đành lòng, vì thế đi lên phía trước, nhấc bầu rượu rót
đầy chén, anh bưng chén đưa lên miệng, nhìn tôi có chút đăm chiêu, lại
không nói gì, không khí yên tĩnh vậy khiến tôi có chút không tự nhiên,
tôi nghĩ chắc anh ta vì chuyện lễ vật mà sầu muộn, vội vàng suy tính
trong lòng, nói vài câu khuyên giải: “Phụ nữ có sở trường của phụ nữa,
đàn ông của ưu thế của đàn ông, Thất vương tử cũng đừng coi nhẹ mình,
chờ đến ngày sau anh lấy mười cô vợ, có thể sinh một lúc mười đứa cháu
nội cho Long vương, công chúa cũng chẳng bằng.”
Long Thất ‘phốc’ một tiếng, đem ngụm rượu trong miệng phun thẳng lên mặt tôi, cười đến run người, định đưa tay lau mặt tôi, tôi vội vàng lấy tay áo lau qua loa, tốt quá, anh ta vui lại rồi.
Anh đứng trước mặt tôi, giơ ngón tay lên, bỗng dưng tôi quên cả tránh
né, ngây ngốc nhìn ngón tay anh vươn thẳng đến trán, hơi lành lạnh, cũng có chút mềm mại. Anh lau một giọt rượu trên trán tôi, thấp giọng nói:
“Hợp Hoan, cái ấn kí này của em thât đặc biệt, khiến người khác vừa nhìn thì vĩnh viễn không quên. Chủ ý này cũng rất đặc sắc, làm người ta vừa
nghe liền không quên được.
Giọng nói say rượu của anh trầm thấp rất êm tai, như một cơn gió nhẹ
thổi bên tai tôi, ngay cả sợi tóc cũng cảm thấy ngứa ngáy, anh hơi say,
tôi hoảng loạn cúi đầu lui một bước: “Anh định không tặng cái gì cả
sao?”
“Có tặng hay không thì tôi cũng rất thương ông ấy. Như viên dạ minh châu này, ban ngày không phát sáng như vầy, nhưng nó vẫn luôn ở chỗ này đấy
thôi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn viên dạ minh châu trên đại điện, đột nhiên nảy ra
sáng kiến, cười hỏi anh: “Tôi giúp anh tạo lễ vật được không?”
Long Thất hương theo ánh nhìn của tôi, hơi ngạc nhiên: “Năm trước tôi đã tặng dạ minh châu rồi.”
Tôi cười nói: “Của tôi và của anh đương nhiên là khác nhau, anh mau lấy vài nhánh san hô và vỏ trai tới đi.”
Long Thất ra sau lấy một nhánh san hô đỏ sẫm và một cái vỏ trai màu
trắng sữa, tôi chia san hô thành những viên châu nho nhỏ, bỏ vào trong
vỏ trai, sau đó đưa tay chỉ, từ trên nóc nhà viên dạ minh châu kia chầm
chậm rơi xuống trong lòng bàn tay, tôi nhẹ nhàng bỏ nó vào trong vỏ
trai, khép lại. Lúc này trong điện tối đen như mực, có thể nghe rõ hô
hấp của tôi và Long Thất. Tôi tĩnh tâm niệm quyết, sau đó nhẹ nhàng mở
vỏ trai, đột nhiên ánh sáng phát ra rực rỡ khắp bốn phía, viên san hô
kia ở trong ngọc trai phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ thẫm, tạo thành
một chữ thọ.
Long Thất không nói gì hồi lâu, tôi có chút băn khoăn: “ Được hay không được vậy?”
Anh chăm chú nhìn sâu vào mắt tôi, thấp giọng trả lời: “Không phải không được, mà là rất tốt là đằng khác!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đem vỏ trai khép lại, đặt vào tay Long Thất: “Vậy anh ngủ sớm đi ha, tôi về đây.”
Long Thất nhận vỏ trai nhưng cả tay tôi cũng giữ lại, trong đêm, ánh mắt anh lóe lên ánh sáng, tôi không dám nhìn nhiều, vội vàng rút tay rời
đi, chỉ nghe thấy anh ở sau khe khẽ kêu một tiếng: “Hợp Hoan!”
Tôi giả vờ không nghe thấy. Càng chạy nhanh hơn.
—-
(1) – người ta thường đặt những vật như Rùa vàng, ếch ngậm tiền trước cửa để cầu vượng tài, tiền của… Sinh nhật của Long Vương quả nhiên không giống bình thường, tiên khí
lượn lờ khắp trong cung, bên tai thường nghe những tiếng cười nói réo
rắt. Ngay cả nơi luôn luôn vắng vẻ như điện Vong Tình mà cũng treo đèn
lồng màu đỏ, không khí ngập tràn niềm vui.
Đến trưa, Kiến Mộc đóng cửa điện rồi dẫn tôi đi chúc thọ Long Vương, tôi vừa hoảng vừa sợ: “Em làm sao mà đi được? Có phải người của long cung
đâu.”
“Em đứng chờ anh ở ngoài điện, khi các vị thần tiên tới chúc thọ Long vương, có thể nhìn thấy các vị tiên mà.”
Trong lòng tôi hồi hộp mãi thôi, vị tiên lớn nhất mà tôi từng gặp là lão thổ địa, còn Long Thất, thật tình tôi chẳng xem anh ta là thần tiên,
chỉ là được hưởng tí hào quang của long tử mà thôi. Thần tiên thật sự
trông thế nào? Tôi đã tưởng tượng từ lâu. Bây giờ có cơ hội được mở rộng tầm mắt, thật chẳng muốn bỏ lỡ tí nào.
Tôi mừng rỡ đi theo Kiến Mộc tiến về phía tẩm cung Long Vương, dọc đường đi, anh luôn chỉ và giới thiệu các vị tiên cho tôi, tình cảm quý mến và sùng bái như nước sông cuồn cuộn, ngập đến tận đầu, làm tôi chẳng tỉnh
táo nổi.
Đi theo Kiến Mộc, dọc đường đi tôi nhìn đến hoa cả mắt, xuýt xoa mãi
thôi, long cung thật là lớn, mà Long Vương cũng thật xa xỉ, tôi thầm
mừng vì một tháng nay rất ngoan ngoãn ở lại trong phòng không chạy lung
tung, bằng không chắc chắn là sẽ bị lạc mất thôi.
Cuối cùng cũng đến được chính điện, Kiến Mộc để tôi đứng ở hành lang đại điện chờ anh, sau đó cùng một vài binh tướng, người hầu đi vào điện
chầu, chỉ nghe trong điện vang lên một hồi chúc mừng may mắn, nghe đâu
còn có tiếng ăn uống linh đình nữa, một vài thị nữ xinh đẹp liên tục
bưng rượu ngon quả ngọt ra ra vào vào. Thật là vui vẻ, phi thường náo
nhiệt. Tôi buồn chán ngồi trên lan can hành lang, không biết tại sao có
hơi tủi thân, nhớ tới cuộc hội ngộ của tôi cùng lão thổ địa và Kiến Mộc
hôm nào.
Tôi vừa quay đầu nhìn,