XtGem Forum catalog
Tiếu Vong Thụ

Tiếu Vong Thụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323952

Bình chọn: 7.00/10/395 lượt.

ính líu

gì tới nhau thì tốt hơn, thế là tôi bình tĩnh cười với anh, xoay người

chuẩn bị rời đi. Long Thất đạp nước mà tới, bắt lấy tay áo của tôi: “Hợp Hoan, chờ đã.” Trong lòng tôi càng căng thẳng, cố gắng tĩnh tâm, nở một nụ cười, quay người trở lại.

Thân hình Long Thất sau ánh dương, hào quang rực rỡ, nhưng tôi lại thấy

đôi mắt của anh còn sáng hơn cả ánh mặt trời kia, chói lắm. Tôi cúi đầu, trong ngực thấp thỏm không yên, mơ hồ sợ rằng anh sẽ nói điều gì đó.

Nhưng Long Thất chẳng nói gì cả, yên lặng kéo tay áo tôi. Tuy tôi cúi

đầu nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang chăm chú nhìn mình,

cả mặt rất nóng. Anh nhẹ nhàng mở tay của tôi, đặt một vật gì đó vào

lòng bàn tay, trông như một mảnh ngọc màu bạc, lấp lánh ánh xanh bên

trong. Tôi không biết nói gì, ngẩng đầu nhìn anh. Long Thất thấp giọng

thì thầm: “Đây là một mảnh vảy của tôi, nếu như em gặp nguy hiểm gì, chỉ cần nói với nó ba tiếng Long Thất, tôi sẽ lập tức tới giúp em.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh buộc mảnh vảy kia vào đai lưng của mình, định bụng muốn trả lại cho anh, nhưng chẳng hiểu sao tay không thể cử động được.

Trong nắng sớm, anh không cài kim quan, chỉ dùng một sợi dây buộc lại,

gió thổi tới, tóc rối tung mù như nỗi lòng tôi vậy. Anh nhìn thẳng vào

mắt tôi, nhưng tôi nào dám nhìn lại.

“Tôi chờ cả đêm, nhưng em lại chẳng đến.”

Tim tôi nảy lên một cái, càng không dám nói lời nào. Long Thất dừng một chút, lại tiếp:

“Hợp Hoan, sau khi đưa viên ngọc trai này cho đứa nhỏ kia xong, em có định làm gì nữa không?”

Tôi do dự trong chốc lát rồi trả lời: “Chắc là về lại núi Kì bàn, tôi làm gì có nơi nào để đi nữa đâu.”

“Em, thật sự sẽ không tới Đông Hải nữa sao?”

Tôi gật gật đầu.

“Em không tới gặp Kiến Mộc sao?”

Tôi cúi đầu, khe khẽ nói: “Anh ấy cũng không ở lại Đông Hải mãi, chúng tôi không thuộc về nơi này.”

Long Thất dừng lại, nhẹ nhàng nâng cằm tôi: “Hợp Hoan, tại sao em không tới gặp tôi?”

Tim tôi đập thình thịch, không dám ở lại thêm, xoay người chạy trối

chết, ở sau có một tiếng thở dài như có như không theo gió truyền tới:

“Tôi ở Đông Hải chờ em.” Tim tôi đập càng mạnh, trên đường lẩm nhẩm như

điên: Không được vướng vào tình cảm, không được tự tìm phiền não… Nhưng

tại sao trong lòng lại cảm thấy chua xót đến vậy.

Không biết đã trải qua bao lâu, tôi mới từ từ tỉnh táo trở lại, Đông Hải ở cách sau lưng tôi một vạn tám nghìn dặm, trong lòng cuối cùng cũng

bình lặng. Tôi vừa đi vừa nhìn ngắm, mệt mỏi thì cưỡi gió mà đi, rất nhanh đã quay lại núi Kì Bàn.

Đã lâu không thấy lão thổ địa, lần này tôi thật sự rất muốn gặp lão, một tháng ở Long cung, thế gian đã trôi qua mười năm, lão lại vẫn như cũ,

tôi kéo kéo chòm râu lão, lôi từ sau ra một bầu rượu, lão già dưới ánh

trăng, cười đến các nếp nhăn cũng chen chúc một nhúm – “Tiểu Hợp Hoan,

không uổng lão đây yêu thương cô.”

Chúng tôi ngồi trên đài ngắm sao, nhìn lên bầu trời vô số các vì tinh tú, vừa uống rượu vừa chuyện trò.

Tôi kể cho lão nghe, thì ra tên nhóc Tử Thần kia vốn ở ngay dưới chân

núi Kì Bàn. Còn nói rằng tôi có một món bảo bối muốn đưa cho thằng bé.

Sau đó tôi lôi ra viên trân châu cực đại đưa cho lão. Ánh mắt lão trừng

trừng nhìn viên ngọc, lão uống nhiều rượu vậy rồi mà vẫn có thể mở to

mắt như vậy, đúng là không dễ.

“Viên ngọc trai lớn thế này, là cô ăn trộm sao?”

Tôi hận không thể giành lại bầu rượu của mình, biết nhau một ngàn năm,

lão còn hiểu lầm tôi như vậy, thật là khiến người ta đau lòng, chao ôi.

Thì ra hiểu một người, không phải chỉ dựa vào thời gian thôi đâu.

“Viên ngọc trai ày, lai lịch rất chính đáng. Lão nha, uống rượu đến độ không phân biệt được tốt xấu rồi.”

“Chọc cô thôi. Cô mau đi đưa cho thằng nhóc kia đi, việc này làm xong,

sau đó tĩnh tâm mà tu hành. Lão đây có sở trường giám sát đốc thúc người khác đấy.”

Tôi thấy lão giỏi nhất là uống rượu thì có, tiện thể kèm theo giám sát thôi.

Tôi quyết định ngày mai phải đến Thấm Tâm trà trang.

Tảng sáng trong núi là dễ chịu nhất, tôi nhẹ nhàng đứng trên ngọn gió

nhìn núi trà xa xa, mênh mông bát ngát xanh um tươi tốt một màu, không

biết vườn trà kia có phải nhà Tử Thần không. Tôi chậm rãi xuống núi, gió thổi bay tà áo, đôi giày thêu ở chân từng bước từng bước trên thềm đá

xanh rêu, tựa như một đóa sơn trả đang nhẹ nhàng lay động.

Bảng hiệu Thấm Tâm trà trang màu đỏ đã hơi phai màu, những vẫn lộ ra vẻ trang trọng tao nhã.

Tôi đứng ở cổng, nhìn vào sân nhà thật sâu kia, cảm thấy có chút lo

lắng, làm sao tôi tìm được cậu ta, đáp tạ mà không quá đột ngột mới là

vấn đề. Nếu tôi đưa thẳng cho cậu viên trân châu, sau đó thú nhận mình

là cây Hợp Hoan thành tinh đến đền ơn, không chừng sẽ như Hứa Tiên trong truyện Bạch Xà, lăn ra chết giấc. Tôi không có bản lĩnh đi trộm cỏ linh chi đâu, phải nghĩ cách khác thôi.

Tôi do dự ở cổng một hồi lâu, rốt cuộc cửa mở, một phụ nữ trung niên

bước ra, tôi vội vàng đi tới, dè dặt cười hỏi: “Bác gái làm ơn cho hỏi, ở trà trang này có phải có một người trẻ tuổi tên Tử Thần không?”

Phụ nhân kia nhìn tôi cảnh giác vài lần, lạnh lùng nói: