Snack's 1967
Tiếu Vong Thụ

Tiếu Vong Thụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323703

Bình chọn: 10.00/10/370 lượt.

i

mắt rất sáng. Nàng ta nhìn tôi đánh giá một chút, sau đó đưa tay chống

eo: “Tôi trưởng thành như vậy rồi mà còn dùng đến nước Chung Tình sao?

Hừ!” Tôi cười, vội nói: “Đúng vậy, đúng vậy, cô nương hoa dung nguyệt

mạo, làm cho người ta vừa gặp liền quên sự đời.”

Nàng ta bật cười: “Ngươi là ai, sao lại ở đây?”

“Tôi là người trông cửa điện thay cho Thất vương tử.”

Cô nàng trừng mắt, động tác rất quen thuộc, từ cái miệng anh đào nho nhỏ vui vẻ nói ra một câu khiến tôi suýt nữa chết ngất: “Ngươi xinh đẹp như vậy, không phải là Vượng Tài(1) chứ hả?”

Tôi tự nhủ trong lòng kiềm chế kiềm chế, hít sâu một hơi, cười nói: “Tôi gọi là Hợp Hoan.”

Cô gái kia chu môi, lại làm tôi giật mình: “Ái chà, tôi chỉ đi hai tháng, huynh ấy lại có diễm ngộ thế rồi.”

Tôi vừa nghe, đầu lớn như đấu, chẳng lẽ đây là tình nhân của Long Thất,

đánh ghen tận cửa? Tôi lập tức xua tay: “Cô nương đừng hiểu lầm, tôi với Thất Vương Tử chẳng có quan hệ gì cả!”

“Ai nói không có quan hệ?” Bên tai tự nhiên nghe thấy tiếng của Long

Thất, nhìn lại, thở phào một hơi, rút cuộc Long Thất cũng về rồi. Tay áo phất phới, thần thái phi dương, xem ra một tháng đi hóng mát này anh ta rất thoải mái, kì quái là lại về tay không.

Cô gái kia vẻ mặt mừng rỡ, lập tức bổ nhào tới, tôi còn tưởng nàng ta sẽ nhào vào lòng ngực, không ngờ lại chạy tới nắm tóc: “Thất ca, huynh ra

ngoài đi chơi phải không? Lại còn không dẫn muội theo, để muội mách phụ

vương cho xem.”

Thì ra tôi hiểu lầm, nàng ta là San San công chúa. Chẳng trách tại sao

lại thân thiết với Long Thất thế, thì ra là vật họp theo loài, người

phân theo nhóm.

Long Thất vẻ mặt đầy ý cười: “Huynh cũng phải đi tố cáo với phụ vương mới được, sao muội lại bắt nạt em rể rồi.”

San San nới lỏng tay, vẻ mặt nịnh nọt: “Thất ca tốt à, muội ở đó bắt nạt chàng, huynh không biết đánh là thân mắng là yêu sao?”

“Huynh biết là thế, vậy mà chẳng có cô vợ nào.”

San San nghe xong, vẻ mặt tinh ranh như tên trộm nhìn tôi, cười khúc khích. Liên quan gì đến tôi?

Hai huynh muội bọn họ gặp nhau, tôi cũng không cần phải làm cây cột nhà

nữa rồi, vì thế tôi cười nói với Long Thất: “Thất Vương Tử, anh đi tìm

lễ vật giờ cũng về rồi, tôi cũng làm xong nhiệm vụ, vậy xin từ biệt.”

Sau đó quay về phía công chúa khoan thai hành lễ, định quay về ngủ một

giấc, không dè Long Thất giữ chặt tay áo của tôi, cười nói: “Hợp Hoan,

tôi đi ra ngoài chuyến này lại không tìm được lễ vật, em giúp tôi suy

nghĩ cách nào đi.” Bị kéo tay áo, tôi đành phải ngừng bước, suýt nữa là

nhào vào lòng anh ta, xoay người nhìn, lại thấy San San công chúa cười

thật ái muội, vội vung tay giật tay áo mình về, anh ta càng giữ chắc

hơn, San San càng cười tợn, mặt tôi nóng dần, rõ ràng là Long Thất cố ý.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt hí hửng của San San, tức giận nói: “Anh nên hỏi công chúa làm thế nào thì hơn đấy.”

Long Thất cười hì hì đáp: “Nó cũng muốn tặng quà cho phụ vương, chắc

cũng chẳng có ý kiến hay ho gì đâu, mà có thì cũng tự dùng rồi.”

San San nghe vậy, nói: “Thất ca, năm nay muội quả thật là có ý kiến hay, nhưng tiếc là có nói cho anh thì anh cũng không dùng được dâu.” Long

Thất quay đầu nhìn San San, vẻ mặt của cô nàng càng thêm đắc ý: “Lễ vật

của muội so với ai cũng không bằng, nhưng đảm bảo khiến phụ vương cười

đến mức không thấy mặt trời.”

Long Thất nghe vậy, buông tay áo của tôi, hứng thú hỏi: “Là gì thế?”

“Hí hí, lễ vật của muội, bảy anh em các huynh chẳng ai tìm được đâu.”

Long Thất rất hiếu kì, tôi cũng tò mò không kém.

San San càng cười càng đậm vẻ đắc ý, để tay lên bụng, cười khúc khích:

“Muội tặng cho phụ vương một đứa cháu ngoại, bụng của mấy huynh làm được sao?”

Tôi không nhịn được phì cười một tiếng, còn định cười há miệng ra cười,

lại nhìn thấy mặt Long Thất đỏ ửng, thật là hiếm thấy, hiếm thất quá đi.

Thùa dịp Long Thất lúng túng, tôi nhanh chóng bỏ đi.

Trở về điện Vong Tình, Kiến Mộc đang luyện công, tôi không định làm phiền anh nên vào trong hậu điện đánh một giấc ngon lành.

Đêm đã khuya, tôi lờ mờ tỉnh, có lẽ do ban ngày ngủ nhiều, nên khó ngủ thêm được nữa.

Ban đêm dưới đáy biển thời gian như lắng đọng. Bỗng nhiên tôi ngửi thấy

mùi rượu nhàn nhạt, theo gió từng đợt, từng đợt thổi tới. Tôi ở với lão

thổ địa bao năm nên đối với mùi này rất quen thuộc. Ngồi dậy đi theo mùi rượu như có như không ra ngoài đại điện, thì ra là điện Chung Tình

truyền tới. Tôi nghĩ hẳn là là huynh muội Long Thất lâu ngày không gặp,

nên vui vẻ một trận, nhưng sao lại im lặng không có lấy một tiếng động?

Với tính tình của San San và Long Thất thì hẳn là phải náo nhiệt đến nổ

nhà ấy chứ. Chẳng lẽ Long Thất lấy rượu giải sầu một mình? Nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy khó hiểu trong lòng, chân bước không ngừng, hướng về

điện Chung Tình.

Dạ minh châu phát sáng rực rỡ, quả nhiên là anh ta đang tự rót tự uống một mình, thần tình điềm đạm, như một vị tiên mắc đọa.

Tôi dừng chân, không biết bây giờ vào thì có thích hợp hay chăng. Anh

ngẩng đầu nhìn tôi, cười khẽ: “Hợp Hoan, em tới uống với tôi sao?”

Đêm tối, anh một thân bạch y lại l