
c lớn kia, kính nhờ người đi ngang qua đem nàng đẩy xuống, hoặc là bản thân nàng tự nhảy xuống, nói không chừng giây tiếp theo, nàng có thể được trở lại nằm ở giường lớn mềm mại của mình.
ừm, phương pháp này có thể có hiệu nghiệm, liền quyết định như vậy đi! Nàng một lần nữa dấy lên hy vọng, khoái trá nghịch nước, khó có thể được đến cổ đại một chuyến, trước thưởng thức, du ngoạn thêm rồi nói sau!
Nhưng là, dù sao cũng phải có chỗ để an thân đi! Nàng lau lại mặt. “Ta ở chỗ này chưa quen, ngươi có thể để cho ta ở lại đó không? Đương nhiên, ta sẽ vào vai A Mĩ thật tốt.”
“Ngươi hiện tại nghĩ lâm trận bỏ chạy cũng không được nữa rồi”.
“Phải không?” Kia thật sự là quá tốt, tìm được chỗ ở rồi! Nàng âm thầm cao hứng.
Sợi tóc ướt đẫm dán tại trước ngực, nàng vui sướng bơi trong ôn tuyền, nhìn sương khói chậm rãi bay lên, nghe gió núi thổi cành lá phát ra âm thanh sàn sạt, thật sự là một sự hưởng thụ lớn a!
Có lẽ ôn tuyền thực sự có công hiệu thả lỏng thể xác và tinh thần, xem —— nàng mới vừa rồi rất đau đầu, hiện tại nhưng lại thật ra rất sung sướng, miệng bất giác nhẹ ngâm nga một khúc nhạc, giai điệu duyên dáng theo gió quanh quẩn ở trong rừng.
Tả Kinh đang dựa mình vào thân cây, lắng nghe âm điệu thanh thúy dễ nghe, vẻ mặt thả lỏng khó có được.
Phạm Dư Quỳ hưng trí ngẩng cao, một khúc xướng lên tiếp theo một khúc khác, thẳng đến đầu có chút choáng váng mới vạn phần không muốn, đứng dậy mặc quần áo.
Lấy ra bộ quần áo ở trong bọc quần áo, nàng cao hứng phấn chấn ướm thử trên người. Ân, bộ quần áo này thực vừa vặn thoải mái, còn có mùi hương tự nhiên, đây chắc là xiêm y của A Mĩ? Không nghĩ tới thân thể của nàng lại cùng A Mĩ không sai biệt lắm…
Nhưng là quần áo cũng có quá nhiều lớp đi! Quần áo người cổ đại đều rườm rà như vậy hay sao?
Nàng không khỏi đối với một khối quần áo nhíu mày. Nàng chỉ nhận được ra cái yếm cùng tiết khố, những thứ khác đều không biết gọi như thế nào.
Vươn tay cầm cái yếm tuyết trắng lên, nàng cẩn thận nhìn nhìn, rồi sau đó bĩu môi. Kêu không ra tên không quan hệ, mặc được là tốt rồi.
Đem cái yếm buộc thắt nơ phía sau che khuất bộ ngực, sau đó rất nhanh mặc vào tiết khố, tiếp theo mặc lên hai kiện áo, tiếp đến là váy dài, bên hông thắt dải lụa làm đai váy … Hắc, đại công cáo thành.
“Tả Kinh, ngươi mau ra đây.” Nàng cười khanh khách gọi.
Nghe vậy, hắn chân nhanh một chút, thoải mái mà ở giữa cây cối bay vọt tới, thẳng nhìn thấy khói nhẹ của nước suối mới xoay người xuống, vững vàng đáp xuống đất.
“Ngươi dọa người a~! Vút một tiếng từ trên trời giáng xuống.” Phạm Dư Quỳ khiển trách nói, tay vỗ vỗ ngực. Thật không hiểu ai mới là bị dọa, trước mắt hình ảnh làm cho Tả Kinh không khỏi cứng đơ ở tại chỗ.
Phạm Dư Quỳ sau khi tắm rửa sạch sẽ, trở nên thanh nhã tú lệ làm cho người ta không thể rời đi ánh mắt, hai gò má sau khi được rửa sạch trắng nõn đỏ bừng, bộ quần áo kia thật là giống làm ra để cho nàng, nếu không có cặp mắt to linh động kia của nàng, hắn thật đúng là sẽ không nhận ra nàng!
“Cái này dùng để làm gì?” Nàng cầm một cái sa la, ở trước mắt hắn tùy ý đưa qua đưa lại.
“Là cho ngươi khoát lên trên vai.” Tả Kinh tiếp nhận sa la, đem nó quay quanh ở cánh tay nàng.
“Xem được không ?” Nàng hướng về phía hắn cười, hai tay nâng quần dài lên, ở trước mặt hắn xoay vòng tròn vài cái, hai mắt hiện lên ý cười, làn váy theo vũ động của nàng tung bay, phảng phất như tiên tử hạ phàm lay động lòng người.
Trong nháy mắt, hắn cơ hồ đã nghĩ như vậy.
“Có chỗ nào không đúng sao?” nhìn con ngươi thâm trầm của hắn, làm cho nàng chân tay luống cuống, đông sờ tây sờ. Tốt lắm a! Quần áo mặc không có phản cảm, có chút nhanh nhẹn, đẹp không tỳ vết, nếu là cứng rắn muốn khủng hoảng, đại khái chính là tóc của nàng vẫn không được dài cho lắm.
“Không.” Hết thảy đều tốt lắm, phải nói quá tốt. Tả Kinh nhếch môi, đi đến chỗ con ngựa, gọn gàng xoay người lên ngựa, sau thoải mái kéo nàng lên ngựa, đem nàng an trí ở trong lòng .
“Cần phải trở về.”
Lúc này Phạm Dư Quỳ mới phát hiện, con ngựa là màu đen, đen nhánh trơn trượt, ôn thuần giống như có linh tính
Nàng yêu thích đưa tay vuốt ve lưng ngựa, hướng về phía hắn cười hỏi: “Nó thật khá, tên gọi là gì?”
“Kim Ấn.”
Tay nhỏ bé theo lông ngựa vuốt ve qua lại, lòng bàn tay có cảm giác hơi hơi rát, Kim Ấn tựa hồ so với những con ngựa bình thường khác, có vẻ cao lớn cường tráng hơn.
“Ngồi vững.” Hắn nói.
Ách, nàng buông bờm ngựa ra, sửa lại tư thế ngồi, ôm eo rắn chắc của Tả Kinh.
Tả Kinh cúi đầu, có chút giật mình nhìn đầu cúi thấp tựa vào trong lồng ngực của chính mình, vốn định muốn nàng đừng ngồi gần như vậy, nhưng bạc môi vừa mở lại thủy chung chưa nói được câu nào.
“Ta mặc như vậy khó coi sao?” tiếng tim đập thật mạnh vang ở bên tai nàng, không biết có phải hay không là nàng bị ảo giác, trong nháy mắt, tim của hắn đập tựa hồ nhanh hơn.
“Rất đẹp.”
“Kim Ấn đi đường có thanh âm, có phải hay không có thêm sắt móng ngựa.” Hi, vừa rồi hắn khen ngợi nàng nha! Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ.
“Đúng.”
“Ngươi nóng quá đi.” Ôm lấy đến thật thoải m