
ớ? Này đầu cũng đụng khéo, vừa khéo lão gia tử không biết. Tống tri huyện cũng đừng lại khiến ta phải nghe lại những lời này, nếu là lại có, ha ha, Mạnh mỗ cũng không cần biết Tống tri huyện thế nào, nhưng bản lãnh để mang muội muội về nhà thì vẫn có."
Nam tử còn muốn nói gì nữa, đảo mắt dừng lại tại một chiếc xe ngựa, ho nhẹ một tiếng nói: "Ta sẽ phân phó người giúp đỡ thu thập quầy hàng, cam đoan sẽ cho dân chúng của ngươi nơi ăn chốn ngủ, ngươi chạy nhanh trở về chiếu cố Tam muội ta cho tốt."
Tống Lương Trác lại ôm quyền thi lễ, mím chặt môi cũng không biết nên trả lời thế nào. Nam tử cười, lướt qua hắn đi đến bên cạnh xe, giúp đỡ một nữ tử xinh đẹp xuống xe, nữ tử này đúng là Tiền Phán Đệ. Phán Đệ vừa xuống xe ngựa đã cầm lấy tai Mạnh Vân Phi nhéo mạnh một cái, cắn răng thấp giọng nói: "Chàng đúng là thư sinh hư hỏng, có chuyện gì mà chàng lại chạy lung tung? Ngày hôm trước vẫn còn ho đấy!"
Phán Đệ buông tay ra, lại ôm lỗ tai Mạnh Vân phi xoa xoa, Mạnh Vân Phi cười chế nhạo kéo tay nàng xuống, nghiêng người chỉ chỉ Tống Lương Trác nói: "Phu nhân nhìn xem, ta đang muốn giúp đỡ Tam muội phu trông coi nơi này, để cho muội phu về nhà chăm sóc cho Tam muội nha."
Phán Đệ cười cười đi qua, gật gật đầu nói: "Cô gia về đi, nơi này đã có chúng ta giúp đỡ, cô gia còn sợ chúng ta để cho những người này ngủ trên đường hay sao?"
Tống Lương Trác chắp tay hành lễ, xin lỗi nói: "Làm phiền nhị tỷ."
"Không cần để tâm, ha ha, không cần để tâm. Cô gia đối xử tốt với Tiểu Thất là được." Phán Đệ cười thanh thúy, thấy Tống Lương Trác cả nửa ngày cũng không phản ứng, nụ cười trên mặt cũng muốn cứng lại.
Mạnh Vân Phi đi qua ôm thắt lưng của nàng, nói: "Phán Đệ trở về đi, mưa vừa tạnh, vẫn còn ẩm ướt, đừng chạy loạn."
Phán Đệ kinh ngạc nhìn Tống Lương Trác không chút biểu tình, Mạnh Vân Phi ôm lấy Phán Đệ, gật gật đầu với Tống Lương Trác, đem Phán Đệ đặt lên xe ngựa, dặn dò nói: "Buổi chiều ta trở về, Phán Đệ đừng chạy loạn, an tâm đi, ngốc."
Phán Đệ liếc mắt nhìn Tống Lương Trác một cái, thấp giọng nói: "Cô gia đây là làm sao vậy?"
"Ha ha, không sao cả, giả bộ thâm trầm đây."
Phán Đệ ngồi trong xe ngựa, lo lắng ló đầu ra dặn dò: "Đừng mắc mưa, vừa mới hết ho khan."
Mạnh Vân Phi theo Phán Đệ lên xe, lát sau trong xe truyền ra tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó lại là một trận cười khẽ thẹn thùng.
Tống Lương Trác nhìn xe ngựa, thở dài rồi đi ra cửa thành.
Cho dù lần này lụt không giống như mười mấy năm trước, trong một đêm thổi quét mất mười mấy cái thôn, nhưng phỏng chừng là sẽ không chỉ ngập một ao đầu thôn thôi đâu. Tống Lương Trác dặn dò người giữ cửa thành, nếu lại có nạn dân lại đây, nhất định phải báo lại, lại dặn dò thêm một vài việc vặt vãnh khác, chia tay với Mạnh Vân Phi rồi cưỡi ngựa quay về phủ.
Tiểu Thất vẫn chưa tỉnh lại, mắt sưng, môi cũng khô nứt, nhìn qua thê thảm không nói nên lời. Lục Liễu tựa hồ cũng bực bội với Tống Lương Trác, vẫn nghiêm mặt không chủ động nói chuyện nhiều. Tiểu Thất đến chiều vẫn chưa tỉnh lại, Tống Lương Trác lại cho người thỉnh đại phu, đại phu nói chỉ là ngủ thôi rồi lại đi.
Tiểu Thất có chút sốt, thân mình cũng không nóng. Lục Liễu đốt hai lò sưởi rồi dùng khăn bọc lại, nhét vào trong chăn, kéo lại nói: "Chốc lát thuốc hạ sốt của tiểu thư nấu xong thì phiền cô gia giúp nàng uống, nhưng cô gia đừng chọc tiểu thư tức giận nữa. Cô gia đi ra ngoài một lát thì tiểu thư đã gặp ác mộng hai lần, khóc đến không thở được."
Gương mặt Tống Lương Trác vẫn như cũ, không chút thay đổi. Lục Liễu khẽ hừ một tiếng ra khỏi phòng, một lát lại bưng thuốc vào, không tình nguyện mở miệng nói: "Phùng mẫu hỏi cô gia khi nào thì muốn dùng cơm chiều."
"Hiện tại đi." Tống Lương Trác nhận lấy chén thuốc nói.
Lục Liễu sắc mặt càng thêm đen, thở phì phì ra cửa.
Tống Lương Trác dùng cách cũ cho Tiểu Thất uống thuốc, lại thêm mấy ngụm nước. Thấy Lục Liễu vẻ mặt không hảo hữu bưng đồ ăn tiến vào, vẫn không hé răng ngồi xuống bàn ăn vài miếng thức ăn. Thấy Lục Liễu ngồi bên giường đắp chăn ngăn ngắn lại cho Tiểu Thất, Tống Lương Trác nói: "Ban đêm hâm nóng canh, sợ là Tiểu Thất tỉnh dậy sẽ đói."
"Vâng." Đáy lòng Lục Liễu thả ra một chút.
"Lại đắp thêm chăn, đổ mồ hôi mới tốt."
"Vâng." Lục Liễu đáp lời, đi ra ngoài lấy thêm chăn đắp lên. Tống Lương Trác đã ăn xong, ra ý bảo Lục Liễu dọn dẹp rồi ra ngoài.
Tống Lương Trác sờ sờ trán Tiểu Thất, cởi ngoại sam rồi đi vào, ôm thắt lưng Tiểu Thất mới phát hiện Tiểu Thất vẫn không mặc gì cả. Tống Lương Trác 囧 nhăn mặt nhíu mày, mới lấy một cái lò sưởi đặt vào bên sườn vai Tiểu Thất, đắp chăn rồi ngủ.
Mơ hồ Tống Lương Trác cũng cảm thấy người trong lòng đang lảng tránh, dịch ra ngoài, Tống Lương Trác trợn mắt, nương theo ngọn nến trên bàn nhìn, Tiểu Thất vẫn chưa tỉnh, trên trán lại thêm một tầng mồ hôi. Tống Lương Trác cũng nóng, cả người toàn mồ hôi, lại không dám xốc chăn của người đang ôm trong lòng.
Tiểu Thất mơ mơ màng màng tránh vài lần, lại y y nha nha nói mớ sẽ không động. Tống Lương Trác khẽ nâng tay lau mồ hôi trên trán, chịu đựng nóng mà nhắm mắ