
ng nhắc, nàng kỳ quái nhìn hắn một cái, thành thật trả lời. “Đều thích nha.”
Nghe được câu trả lời của nàng, hắn có chút thất vọng, cũng không tiện hỏi tiếp.
Hai người trầm mặc một lúc. Kỳ Nhi chợt nhỏ giọng nói: “Nhưng là ta thích ở cùng chàng hơn.”
Cảm thấy cánh tay đang ôm nàng hơi xiết chặt lại, nàng thích chí cười. Hắn vẫn để ý đến nàng nha.
Còn Mạc Tịch Thiên thì sao? Chỉ bởi vì một câu nói của nàng “thích ở cùng chàng hơn” mà dọc đường đi tâm tình bỗng trở nên vui vẻ.
Hắn đã quên trong bảo vẫn còn một phiền toái khó giải quyết. Lần này tìm được Kỳ Nhi khiến hắn vui sướng liền quên đi phiền toái—Lam Lạc Lạc.
Hồn Thiên Bảo.
“Đại ca, huynh định làm thế nào với Kỳ Nhi đây? Sớm muộn gì thì nàng cũng biết chuyện này.”
Thanh âm lo lắng của Mạc Tương Vân dường như là truyền ra từ trong phòng của Mạc Tịch Thiên.
“Ta đương nhiên sẽ tìm cơ hội để nói với nàng.”
“Huynh định buông tha cho Kỳ Nhi sao?” Mạc Tương Vân đề cao thanh âm, nghi ngờ hỏi, nhưng trong lòng hắn cũng không mấy tin rằng đại ca sẽ buông tha cho Kỳ Nhi.
Quả nhiên..........Mạc Tịch Thiên lập tức kiên quyết nói: “Không thể nào, Kỳ Nhi là của ta.”
“Vậy huynh muốn giải quyết chuyện của Lam Lạc Lạc thế nào đây? Vấn đề này liên quan đến sự trong trắng của cô nương nhà người ta, ai, huynh lại mơ mơ hồ hồ ngủ cùng nàng một đêm trong thư phòng, hiện tại bất kỳ ai cũng không tin tưởng giữa hai người không có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa Phượng Hoàng đảo đối với chuyện này sẽ không để yên đâu, đại ca ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ. Thật là, sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy chứ. Thật là nan giải mà.”
“Ta sẽ lấy Lam Lạc Lạc.”
“Huynh nghĩ chịu trách nhiệm với Lam Lạc Lạc sao? Vậy còn Kỳ Nhi? Huynh nghĩ đem nàng đặt ở đâu?”
Mạc Tịch Thiên không có trả lời.
“Đệ không nghĩ rằng Kỳ Nhi sẽ đồng ý cùng người chung một trượng phu đâu.” Mạc Tương Vân lẩm bẩm.
“Không tệ, Tương Vân, ngươi thật sự rất hiểu ta.” Thanh âm truyền đến, Mạc Tịch Thiên cùng Mạc Tương Vân đều giật cả mình.
“Kỳ Nhi? Muội......Sao muội.....” Mạc Tương Vân kêu lên! Nhìn thấy Kỳ Nhi xuất hiện ở cửa không lộ ra bất kỳ biểu tình gì. Nguy rồi, sao Kỳ Nhi lại xuất hiện ở đây? Nàng đứng ở cửa bao lâu rồi? Hắn và đại ca đều sơ ý không có phát hiện ra.
Kỳ thật lấy công phu của Mạc Tịch Thiên thì sẽ phát hiện được tiếng bước chân của Kỳ Nhi, chính là sự việc quá hỗn loạn, ban nãy hắn còn đang ảo não suy nghĩ, căn bản là không chú ý có người đi vào.
Mạc Tương Vân đồng cảm nhìn về vẻ mặt cứng ngắc của Mạc Tịch Thiên, lực bất tòng tâm chỉ có thể thành tâm thay hắn cầu nguyện, song có hiệu nghiệm hay không còn chưa biết, chẳng qua là nhìn tình hình lúc này thì dường như không mấy lạc quan.....Không đúng! Là rất không lạc quan. Ai da, tình hình này gọi là ông trời không thương hoặc là nhà dột gặp mưa đêm đi!
Kỳ Nhi không có để ý đến Mạc Tương Vân? Vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Mạc Tịch Thiên. “A Vân mới nói có phải là sự thật không? Chàng thật sự cùng lam Lạc Lạc.....” Nàng nhếch môi “.......Ngủ?” Ánh mắt của nàng bỗng nhiên chuyển thành âm trầm, khiến cho người ta nhìn không ra tâm tư.
“Kỳ Nhi......” Mạc Tịch Thiên nắm chặt tay nàng, lại phát hiện tay của nàng lạnh như băng, trên mặt nhìn không ra tâm tư, hắn nóng lòng muốn giải thích nhưng không biết nói như thế nào. Hắn có thể giải thích cái gì đây? Chỉ thấy hắn nắm chặt tay nàng đứng ngẩn người.
Mạc Tương Vân thấy tình hình không ổn, lập tức giải thích thay đai ca. “Kỳ Nhi.....Chuyện không như muội nghĩ đâu, muội hãy nghe ta nói, ngày đó đại ca uống say, đầu óc mơ hồ căn bản không biết.......”
“Ngươi không cần phải giải thích thay hắn!” Kỳ Nhi cuối cùng cũng rống lên, cắt ngang lời của Mạc Tương Vân. Nàng chăm chú nhìn Mạc Tịch Thiên nói: “Ta muốn nghe chính miệng ngươi nói. Đáp án là: đúng hoặc không đúng.”
“Ngày đó ta uống say, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Lam Lạc Lạc.....Ngủ trên giường của ta một đêm, đây cũng là sự thật. Kỳ Nhi, ta—” Mạc Tịch Thiên mạnh mẽ giữ chặt thân thể nàng, lo lắng kêu to. “Kỳ Nhi—tin tưởng ta, ta chỉ yêu mình nàng.......Kỳ Nhi!”
“Buông ta ra!” Kỳ Nhi kìm nén tiếng khóc, cả giận nói.
Mạc Tịch Thiên đâu chịu buông nàng ra, không quan tâm đến sự giãy dụa của nàng càng ôm chặt lấy nàng, một tay kéo nàng vào trong lồng ngực, vừa kích động vừa đau khổ mà gầm nhẹ. “Ta không buông! Ta nói rồi ta sẽ không thả nàng đi nữa, ta yêu nàng, nàng đừng mơ tưởng có thể trốn tránh ta! Ta không cho phép!”
Giọng nói đau đớn từ trong lồng ngực hắn phát ra, Kỳ Nhi bị hắn ôm chặt vào trong ngực, không muốn nghe cũng khó. Gò má của nàng dán chặt vào lồng ngực hắn, cảm nhận được rõ ràng tim hắn đang đập cuồng loạn. Kỳ Nhi không nói, trợn mắt, nước mắt đột nhên rơi xuống, thấm ướt áo hắn, nàng từ từ buông lỏng thân mình không giãy dụa nữa, để mặc hắn ôm.......
“Nói yêu ta cái gì chứ? Thật là buồn cười! Tình yêu của ta không được như thế, tình yêu của ta không chia sẻ cùng người khác, ngươi nhận được sao?”
“Kỳ Nhi! Ta thật lòng yêu nàng, kiếp này ta chỉ thích một mình nàng, ta không yêu Lam Lạc Lạc, ta c