
g lòng hắn cảm thấy thật sự thoải mái.
Hắn ôm chặt nàng, dùng cằm xoa lên mái tóc của nàng, hắn nguyện vĩnh viễn cứ ôm nàng như vậy.
“Ta không cho phép nàng lại rời xa ta.” Hắn ở bên tai nàng khàn khàn nói, trong lòng thoáng qua một tia bất an, theo bản năng càng ôm chặt thêm.
Tại đây trong bầu không khí vô cùng đặc biệt, câu nói này giống như gió xuân ấm áp lướt qua tim nàng, hắn đây là đang hứa hẹn sao? Nàng tâm tình vui vẻ nói: “Chàng không sợ ta sẽ gây phiền toái cho chàng sao?”
“Nàng sẽ sao?” Hắn mỉm cười nhìn nàng, cố ý đè nén bất an trong lòng.
“Sẽ.” Kỳ Nhi nghiêm túc đáp.
“Vậy ta cũng đành chịu thôi.” Hắn giả vờ thở dài, nói, chọc cho Kỳ Nhi bật cười.
“Chàng biết không? Chưa có ai nguyện ý thu lưu ta quá nửa tháng, trừ sư phụ của ta.”
“Vậy còn có ta là người thứ hai.” Mạc Tịch Thiên nhìn chằm chằm vẻ mặt tươi cười của nàng nghiêm túc nói.
“Yên tâm, trừ khi chàng đuổi ta đi, nếu không ta sẽ cứ ỷ lại vào chàng.” Kỳ Nhi đắc ý nói.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến: “Đúng rồi, làm sao chàng lại biết là ta? Ta mang mặt nạ đáng sợ như vậy cũng không có ai nhận ra ta nha.” Nàng lắc lắc mặt nạ trong tay, nghi ngờ hỏi.
“Tương Vân đã nói qua với ta, nàng hướng Nhan Chân Khanh muốn một bộ mặt nạ quỷ, ta sớm đã thông báo cho chủ quản khắp nơi lưu ý rồi.”
Nàng nghe xong, trong đầu liền hiện ra vẻ mặt tươi cười của chưởng quầy kia lúc nàng gần đi........Nàng đột nhiên hiểu ra. “Chẳng lẽ ‘Tửu lâu Hảo ngon’ cũng là của chàng sao?”
“Không sai.” Hắn điểm nhẹ lên chiếc mũi trắng nộn đang nhăn lại của nàng, buồn cười nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng. “Thật ra thì nơi đó được xem như là trạm gác bí mật của Hồn Thiên Bảo, chỉ có các quản sự cấp cao mới biết.”
“Ta thế nhưng lại không nghĩ ra.” Nàng cả người vô lực lại dựa vào trong lòng Mạc Tịch Thiên, cảm nhận được hắn đang cười.
“May mắn là nàng không nghĩ đến, nếu không trong biển người mênh mông, ta thật sự không biết làm sao mới có thể tìm được nàng.”
Mạc Tịch Thiên hài lòng nhìn nàng. Một lúc lâu, đôi con ngươi đen láy tràn đầy ý cười dần chuyển sang thâm tình, dịu dàng, hắn nhẹ đẩy nàng ra, sau đó chăm chú nhìn nàng nói: “Kỳ Nhi, ta đã từng nói qua là ta yêu nàng chưa?”
“Không có.” Lập tức nàng liền đỏ mặt, mạnh mẽ lắc đầu không dám nhìn hắn.
“Kỳ Nhi, ta yêu nàng.” Hắn giữ chặt cái đầu không yên phận của nàng giống như nói ra một lời tuyên thệ. Kỳ Nhi tâm hoa nở rộ, nhẹ gật đầu, vẻ mặt e lệ khiến cho hắn nhìn đến ngây dại, không nhịn được khẽ hôn lên gò má phiếm hồng của nàng. Đầu nàng càng cúi thấp hơn nữa, ngay cả nói cũng không dám. Thẹn thùng? Chuyện này đối với nàng mà nói chính là lần đầu tiên trải qua. Hắn dịu dàng ôm nàng vào trong ngực, gió xuân lướt qua, giờ khắc này không cần ngôn ngữ tô điểm, cái gọi là im lặng là vàng, tình ý không có trong lời nói là đây. (Nôm na là không cần nói ra cũng hiểu được tâm ý của nhau.)
Tình yêu quả là vô cùng kỳ diệu. Ở nơi đây ôm nhau, trong nháy mắt nàng biết, rõ ràng biết là mình đã thương hắn a! Nàng sớm đã yêu hắn rồi! Toàn bộ oán hận, bối rối, e lệ, tim đập dồn dập đối với hắn đều là câu trả lờ hoàn mỹ nhất. Tâm của nàng lập tức rộng mở, vui sướng mà đón nhận ánh mắt thâm tình của hắn, trong tính cách ngang ngược lại mang theo khí chất ưu nhã của một nhân sĩ, đôi môi mỏng không hay cười lúc này lại mỉm cười dịu dàng. Đây chính là nam nhân nàng yêu nha! Hắn là nam nhân mà Liễu Kỳ Nhi nàng yêu suốt đời suốt kiếp—Mạc Tịch Thiên.
Liễu Kỳ Nhi ngẩng đầu hướng lên trời xanh tuyên cáo như vậy!
Lần này trở lại, giữa nàng và Mạc Tịch Thiên cũng không có xảy ra cục diện bốc hỏa như Kỳ Nhi dự đoán, ngược lại ngoài ý muốn còn nhận được hứa hẹn cùng sự sủng ái của Mạc Tịch Thiên, Kỳ Nhi quả thật vô cùng vui vẻ, tâm cũng như bay lên trời.
Trên đường về, nàng tự động nói cho Mạc Tịch Thiên toàn bộ về mình, bao gồm rất ít người biết được thân thế của nàng, nhất thời cao hứng cùng Giang Ngư lập ra tổ chức ‘Thủy Ngân’ này, còn có quan hệ với Tiêu Hồng Mai, Nhan Chân Khanh, và lần này trở lại núi thăm hỏi sư phụ, cùng người nói chuyện về ‘Huyết Ảnh’, tất cả một chữ cũng không sót. Nàng nghĩ, nếu hắn đã để ý đến nàng như thế, vậy thì liền giải quyết một lần cho xong, tránh cho sau này hắn lại nói mình lừa hắn cái gì đó, đến lúc ấy giải thích lại càng phiền toái. Song chỉ duy nhất vấn đề lần đầu tiên gặp mặt sao nàng lại giả vờ té xỉu lừa hắn thì nàng vẫn giữ thái độ im lặng, mặc cho Mạc Tịch Thiên hỏi thế nào cũng không chịu nói.
Mạc Tịch Thiên đối với sự thẳng thắn của Kỳ Nhi vô cùng vui sướng, nhưng trong khi nghe nàng kể lông mày của hắn cũng dần nhíu chặt, không chỉ vì chuyện của ‘Huyết Ảnh’ mà còn vì nhóm người nàng gọi là huynh đệ tốt kia, đặc biệt là cái người cùng nàng có cảm tình tốt nhất - Giang Ngư. (Hô! Thế là kết thù rồi!)
Hắn nhịn không được ở bên tai nàng trầm giọng hỏi: “Vậy ta cùng Giang Ngư kia, nàng thích ai hơn?”
Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai, nàng không khỏi tim đập nhanh hơn, lập tức che lỗ tai lại. “Ai nha, rất nhột đó, chàng không cần dựa sát vào ta như thế.”
Cảm nhận được hắn khẩn trương cùng cứ