
thế giới nhân loại, thích ứng cuộc sống ở nhân gian, cùng con người sống chung.
Cuộc sống ở nhân gian rất dài, rất lâu, bọn chúng ở nhân gian vẫn tiếp tục duy trì nòi giống nhưng vẫn không quên tìm đường về nhà, cứ như vậy một đời rồi lại một đời......Về nhà đã trở thành khát vọng duy nhất của bọn chúng mà không thể cầu được.
Thế nhưng, ngay tại lúc bọn họ cho rằng có thể chung sống hòa bình với loài người thì có một sự kiện bi thảm xảy ra khiến cho nhóm Ma tộc căm phẫn, đồng thời phần lớn ma quỷ lưu lạc ở nhân gian cũng vì nó mà chết, chỉ còn lại vài tên ma quỷ may mắn sống sót.
Lúc bọn họ mới bắt đầu tiến vào cuộc sống ở nhân gian liền không dám thâm nhập quá sâu, chỉ dám ở tại những vùng có ít người để sinh hoạt, gần như không tranh với đời.
Tiếc là, càng về sau những phòng bị của bọn họ dần dần được dỡ bỏ, bắt đầu đối với nhân loại tò mò, vì thế, bọn họ có một người bằng hữu, hai người bằng hữu, ba người, rồi dần dần có nhiều bằng hữu hơn.....Nhưng bọn họ không hề biết thế giới loại người rất phức tạp, tâm tư của con người không thể lường trước được, dục vọng của loài người lại càng thêm vô cùng vô tận......
Mười tám năm trước, bọn họ phá lệ mang theo bằng hữu mà bọn họ tín nhiệm đến thăm quan tộc của mình, đem theo hy vọng được công nhận, đồng thời cũng mong mỏi những vị bằng hữu có thế lực cường đại trong nhân loại giúp bọn họ tìm được đường về. Kết quả là ngày hôm sau, bọn họ đã được biết đến mùi vị của hận thù—những bằng hữu mà bọn họ mang đến kia thừa dịp ban đêm lúc bọn họ ngủ say phóng hỏa thiêu chết tất cả, thậm chí ngay cả đời sau của bọn họ cũng bị thiêu chết—
Nhóm Ma tộc còn sót lại, trong lúc căm phẫn liền chia thành 2 phái.
Chủ trương của phái tiêu cực là không tiếp xúc với loài người nữa, gắng sức tìm đường trở về.
Phái còn lại đối với việc về nhà không còn...ôm bất kỳ hy vọng nào nữa, thề vì tộc nhân đã chết mà báo thù, thống trị thế giới loài người, đoạt lấy nó giống như đã báo được thù—“Đó chính là tổ chức ‘Huyết Ảnh’ đúng không?”. Kỳ Nhi hai mắt hồng hồng, nhìn sư phụ. Từ lúc nàng bắt đầu có trí nhớ, dung mạo của sư phụ cũng không hề thay đổi, năm tháng cũng không lưu lại được một chút vết tích nào trên khuôn mặt người. Nàng cứ nghĩ là do sư phụ có võ công thâm hậu, nội lực đã đạt đến cực đỉnh, không nghĩ đến........
“Chẳng lẽ là sai ư.” Vân Hà sư thái bi thương thở dài, trong đôi con ngươi cơ trí có quá nhiều đau buồn cùng bi ai.
“Sư phụ.....”
Kỳ Nhi nhìn sư phụ khó nén đau thương liền không biết nên nói điều gì. Vân Hà sư thái trong suy nghĩ của nàng là người có bản lĩnh đã dạy nàng tất cả mọi thứ, về tình cảm lại càng là tổng hợp tình yêu của cha mẹ, so với người thân của nàng thì càng thân thiết hơn.
“Kỳ Nhi, ta tin tưởng người thông minh như con nghe ta nói những chuyện này, chắc hẳn đã đoán được thân phận của sư phụ rồi phải không?”
“Sư phụ, bất kể người là ai, ở trong lòng con người vẫn mãi là sư phụ mà con yêu thương nhất!” Kỳ Nhi bị kích động liền gắt gao ôm lấy Vân Hà sư thái.
Vân Hà lộ ra nụ cười vui sướng.
“Ta biết. Nhưng là, ta vẫn cảm ơn con sau khi biết thân phận của ta cũng không chê ta là dị tộc.” Vân Hà sư thái vén tay áo lên, để lộ ra cánh tay trắng nõn,trơn bóng, bên trên có một con mắt được bao quanh bởi hai vảy màu, giống như móng tay lớn nhỏ, màu sắc xanh biếc tươi đẹp, dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng yêu dị.
Kỳ Nhi kinh diễm hô nhỏ! Vân Hà cười cười.
“Ở trong thế giới của chúng ta, vảy màu xanh biếc đại diện cho cầu phúc, trời sinh vốn có năng lực cảm ứng họa phúc.” Nàng kéo tay áo xuống, che phủ ánh sáng xanh biếc, sau đó thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Kỳ Nhi, sau khi loài người đối với chúng ta truy cùng giết tận, ta may mắn còn sống sót, các tộc nhân liền chia thành hai phái: một chủ trương báo thù, một chủ trương tiếp tục tìm đường về nhà cũng thề là sẽ không đặt chân đến chỗ của loài người nữa, vĩnh viễn không còn quan hệ với loài người hiểm ác, khi đó ta cũng đã lập lời thề....”
“Sư phụ, vậy.......”
“Ta hiểu nghi hoặc của con, con muốn hỏi tại sao ta đã thề không cùng loài người tiếp xúc lại nhận con làm đệ tử, phải không?” Vân Hà sư thái xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, tràn đầy khó hiểu của Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi cười gật đầu. “Đúng nha, sư phụ luôn nghiêm túc, nói dối một chút cũng sẽ đỏ mặt, không giống như là người mang lời thề ra nói giỡn a?”
“Đúng vậy, con nói rất đúng, ta đúng là không giống con.” Vân Hà sư thái mặt không có đỏ, chứng tỏ nàng không có nói dối.
“Sư phụ—” Kỳ Nhi bất mãn kêu to.
“Con nói xem, có một lần nào lời thề của con có thể tin được chứ?” Vân Hà chế nhạo nàng.
Không đợi nàng phản ứng, nàng dùng ngón trỏ đặt ở trên môi Kỳ Nhi, nghiêm túc nói: “Con đừng nói gì cả, trước yên lặng nghe ta nói hết đã.” Thấy Kỳ Nhi gật đầu, nàng mới lấy tay ra, kéo Kỳ Nhi ngồi xuống trước mặt mình,tiếp tục nói: “Ở trong tộc chúng ta, ta vốn có năng lực cảm ứng họa phúc nhưng ở trong nhân giới thì không có cách nào tùy tiện khống chế dị năng, hơn nữa cần phải nghỉ ngơi trong một khoảng thời gian dài để phục hồi dị năng bị mất đi, thời