
gian này chúng ta gọi là thời kỳ ngủ sâu.” Nàng buông mi, thở dài một cái. “Trước khi đại họa phát sinh, ta đang ở một nơi bí mật bắt đầu thời kỳ ngủ sâu, không có cách nào cảm nhận với bên ngoài, không thì cũng sẽ chẳng có nhiều tộc nhân của ta hy sinh như thế.......” Nhớ lại khi đó, lúc tỉnh dậy đột nhiên tim đập rất nhanh, đến khi nhìn thấy tộc nhân chết thảm, nàng không nhịn được đau buồn mà rơi lệ.
Kỳ Nhi đau lòng lấy ra khăn tay, giúp sư phụ lau nước mắt.
Vân Hà bỗng nhiên cầm tay nàng, vui sướng mỉm cười. “Nhưng là mười bảy năm trước, cũng chính là một năm sau khi sự kiện đó xảy ra, thỉnh thoảng ta vẫn quan sát các vì sao, ngoài ý muốn phát hiện từ trên trời rơi xuống bốn ngôi sao, khi đó ta thấy ‘phúc chí tâm linh*’ biết đường trở về có quan hệ với bốn ngôi sao này, ngay lúc ấy tâm tình của ta chỉ chỉ có thể dùng bốn từ ‘mừng rỡ như điên’ để hình dung, mấy trăm năm qua, nguyện vọng của Ma tộc cuối cùng cũng có thể thực hiện được rồi!”
* phúc chí tâm linh: khi vận may đến tâm tư con người cũng thông tuệ hơn.
“Đó là lúc con ra đời.” Kỳ Nhi nói.
“Không sai.”
Vân Hà sư thái gật đầu một cái, nói tiếp: “Chính là một lúc sau ta lại phát hiện bốn sao lóe sáng, lại rơi xuống cùng nhau điều đó chứng tỏ bốn sao sẽ ‘ngọc nát đá tan’! Hào quang mà chúng phát ra sẽ phá hủy các vì sao khác—vì thế, ta lập tức quyết định, nhanh chóng đến nơi bốn vì sao kia rơi xuống, cố gắng thay đổi vận mệnh.......”
Vân Hà sư thái nhìn thẳng Kỳ Nhi, nói: “Đương nhiên, ta nói đến đây......Chuyện tiếp theo chắc hẳn con đã rõ rồi?”
Tiếp theo là sư phụ đi về phía Nam tìm được nơi bốn vì sao rơi xuống, đem nàng đến đây cho đến tận hôm nay. Bởi vì nàng chính là người có thể giúp được nhóm Ma tộc tìm được đường về nhà.
Nhất thời, hai mắt Kỳ Nhi tỏa sáng, hóa ra nàng lại gánh trọng trách nặng nề như thế!
Ngay lập tức, nàng tràn đầy tự tin vỗ vỗ ngực, hướng Vân Hà sư thái cam đoan: “Sư phụ! Người yên tâm. Đợi con xuống núi liền lập tức đi tìm, cũng bảo Giang Ngư đi luôn, con tin dưới sự nỗ lực không ngừng của mình, con có thể giúp Ma tộc tìm được đường về!”
“Con không cần vội.” Vân Hà sư thái nở nụ cười, cầm tay Kỳ Nhi vỗ nhẹ, sau đó từ từ nhìn về nơi xa, chậm rãi nói: “Nhanh thôi....Ta có cảm giác chỉ một, hai năm nữa thôi là chúng ta có thể trở về.” Vân Hà sư thái trong mắt chứa đầy chờ mong đối với tương lai.
“Thật sao?” Kỳ Nhi vui vẻ kêu to.
“Đúng vậy, con không cần phải tốn công giúp ta tìm kiếm, chờ đến lúc thích hợp, đó cũng chính là ngày tộc nhân ta có thể quay về. Nhưng là, trước tiên ta mong con có thể giúp ta timg những tộc nhân thất lạc kia.....”
“Sư phụ, người đang nói ‘Huyết Ảnh’ sao?”
“Đúng thế, ta không hy vọng lại có thêm người hy sinh, bất kể là loài người hay tộc nhân của ta. Con mau chóng tìm được bọn họ, nói cho bọn họ biết, ngày về không còn xa nữa, ta tin tưởng bọn họ sẽ dừng tay.”
“Con biết rồi, sư phụ, sau khi xuống núi con sẽ mau chóng đi tìm bọn họ. Đúng rồi, sư phụ.” Dường như Kỳ Nhi nghĩ được điều gì đó, liền hỏi. “Lúc ấy, rốt cuộc các người còn bao nhiêu người sống sót? Vì sao con chỉ gặp mỗi mình người? Những người khác đâu?”
Vân Hà sư thái có chút bồi hồi nói: “Bọn họ đang ở tại một nơi bí mật. Chúng ta từng thề sẽ không gặp người, có ta vi phạm lời thề là đủ rồi. Khi đó, nhóm Ma tộc còn sót lại không đến mười người, hoàn hảo còn thêm vài đời sau nữa, nhưng cũng không quá 11 người...Qua mấy năm nay, những người ẩn cư kia vẫn giữ liên lạc với ta, trong đó đã có vài đời sau rồi, số lượng chỉ tăng không giảm. Còn phái kia, khi đó chỉ có bốn người muốn báo thù, những năm qua là tăng hay giảm, có bao nhiêu, ta cũng không biết.”
“Thì ra là vậy, mỗi năm sư phụ đều biến mất một khoảng thời gian hóa ra là đi thăm tộc nhân.” Kỳ Nhi đột nhiên hiểu ra nói, trước kia sư phụ đi xa đều không nói cho nàng biết là đi đâu, hiện tại nghi vấn nhiều năm nay cuối cùng cũng được giải đáp.
“Nhưng mà, theo truyền thuyết ‘Huyết Ảnh’ không chỉ có bốn người kia, con đã tận mắt nhìn thấy mười ba hắc y nhân của ‘Huyết Ảnh’.”
“Bốn người có chủ trương báo thù kia có dị năng sai khiến người, nói vậy, những sát thủ kia cũng không phải là nguyên bản của ‘Huyết Ảnh’.”
Kỳ Nhi kêu to! “Trời ạ! Vậy bọn họ đối với nhân loại báo thù không phải là quá dễ dàng sao?” Liền bảo người mình đi giết người mình là được rồi, rất nhanh loài người sẽ tàn sát lẫn nhau thôi.
“Không đơn giản như vậy đâu. Con đã quen dị năng của chúng ta đã biến mất gần giống với người thường rồi. Những năng lực ấy với những người có ý chí yếu kém còn có chút tác dụng, nhưng với những người kiên cường thì không còn tác dụng.”
“Hóa ra là thế.” Kỳ Nhi thở phào một hơi. Nàng lúc này mới nhớ đến, chả trách mười mấy năm qua ‘Huyết Ảnh’ vẫn bí mật hoạt động trong bóng tối. Chỉ là hiện tại nanh vuốt của chúng đang hướng về Hồn Thiên Bảo, điều này khiến nàng không khỏi lo lắng.
Kỳ Nhi từ biệt sư phụ, vội vàng chạy xuống chân núi, quả nhiên thấy Giang Ngư đang ở trong cánh rừng dưới chân núi chờ nàng.
“Sao rồi? Hỏi được điều gì không? Sư phụ muội có biết chút ít