Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tiếu Ngạo Thần Điêu

Tiếu Ngạo Thần Điêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324504

Bình chọn: 9.00/10/450 lượt.

lão

lùn, cao chưa tới 1 mét, râu tóc dài tới chân, đều bạc trắng, mặt mũi

quái dị, mặc y phục màu xanh lam, đai lưng được bện bằng dây cỏ, đứng

bên cạnh Công Tôn Chỉ, thì không nhịn được, nói to: “Cốc chủ nể các vị

là khách, dùng lễ đối đãi, sao các hạ lại nói năng bất nhã như vậy?”

Lão lùn này là Phàm Nhất Ông đây sao? Quả nhiên, quá lùn.

Mặt cương thi lại cười hô hố, giọng quái dị, nói: “Tổ tông các ngươi nhất

định từng uống nước rửa chân Dương quí phi, nếu không uống, ta sẽ cắt

đầu nộp cho các ngươi.”

Nam nhân cao lớn nghe thế thì lên tiếng: “Tiêu Tương Tử, sao huynh biết? Chẳng lẽ ngày ấy huynh cũng cùng uống với họ hay sao?”

Mặt cương thi lại cười hô hố, nói: “Nếu không uống nước rửa chân để bị đau bụng, thì làm gì phải kiêng chất tanh?”

Nam nhân cao lớn vỗ tay cười lớn, reo lên: “Đúng, đúng lắm, thật là chí lý.”

Phàm Nhất Ông giận dữ, bước ra giữa sảnh nói: “Tiêu Tương tiên sinh, chúng

tôi ở đây không hề đắc tội với tiên sinh, tiên sinh muốn động thủ, thì

mời lại đây.”

Mặt cương thi: “Hay lắm!” rồi mang theo cái ghế bay qua chiếc bàn, “hịch” 1 tiếng, đã đáp xuống ngồi giữa sảnh, nói: “Gã

râu dài kia, tên ngươi là gì? Ngươi biết tên ta, ta vẫn chưa biết tên

ngươi, động thủ như thế chẳng công bằng chút nào.”

Vẻ mặt Phàn

Nhất Ông biến chuyển, nhìn về phía chủ nhân của mình. Công Tôn Chỉ lúc

này mới lên tiếng: “Thì cứ cho y biết tên, không sao.”

Phàn Nhất Ông liền nói: “Ta họ Phàn, tên Nhất Ông, mời tiên sinh đứng dậy ban chiêu.”

Mặt cương thi: “Ngươi sử dụng binh khí gì? Lấy ra cho ta coi cái đã.”

Phàn Nhất Ông: “Tiên sinh muốn xem binh khí ư, được thôi.” Nói rồi giậm chân phải xuống nền nhà, nói: “Mang ra đây!”

1 lúc, hai đồng tử áo xanh khiêng ra 1 cây cương trượng đầu rồng dài

chừng 1 trượng. Cây cương trượng còn cao hơn cả Phàn Nhất Ông, lại trông nặng như thế, mà lão cầm trên tay nhẹ như cầm 1 chiếc đũa. Lão lùn họ

Phàn này, võ công cũng không tệ.

Mặt cương thi không thèm để ý,

lấy trong túi ra 1 cái kéo to, nói: “Ngươi có biết ta dùng cây kéo này

làm gì không?” dừng lại 1 chút lại cười ha hả nói: “Này gã râu dài,

ngươi có biết cái kéo quí này của ta có tên là gì hay không?”

Phàn Nhất Ông tức giận nói: “Thứ binh khí bàng môn tả đạo ấy, làm sao có tên gọi tao nhã được kia chứ.”

Mặt cương thi cười ha ha nói: “Không sai, cái tên đúng là không tao nhã, gọi là cái kéo cắt lông chó đấy.”

Tôi nhịn cười quả thật vô cùng khổ sở, bụng đã muốn quặng đau, nên vừa nghe mặt cương thi nói thế thì không nhịn nỗi nữa cười phá lên.

Cười

thỏa rồi, mới hối hận, bởi cả sảnh đường mấy chục người, gần cả trăm con mắt đang đổ dồn về phía tôi, khiến cả người tôi lạnh run. 2 tiếng nói

đồng thanh vang lên.

Hoắc Đô: “Tiểu Trình!”

Dương Quá: “Tiểu Trình!”

Con bà nó, bị phát hiện rồi. Lần này chết chắc.

“Trình nha đầu,

ngươi cũng tớiđây góp vui sao?” Mặt cương thi bay tới chụp lấy tay tôi,

cười ha ha nói: “Ngươi ở đây thật đúng lúc, có thể xem ta cắt lông con

chó râu dài.” Nói rồi xoay người trong chớp mắt, xoẹt 1 tiếng, cái kéo

lớn chĩa tới bộ râu của Phàn Nhất Ông mà cắt.

Bọn người Dương

Quá, Hoắc Đô có vẻ rất bất ngờ vì mặt cương thi chẳng những quen biết

tôi, mà còn có vẻ rất thân thiết, nhưng bọn họ làm sao biết được mặt

cương thi vốn không phải là Tiêu Tương Tử, mà là lão ngoan đồng đeo mặt

nạ da người giả trang.

Phàn Nhất Ông bị lão ngoan đồng tấn công

bất ngờ cũng không hoảng, vội chống cây trượng, tung người lộn 1 vòng

lên cao hơn 1 trượng. Lão ngoan đồng tấn công cực nhanh, Phàn Nhất Ông

né tránh cũng thần tốc, 1 cắt 1 né, đúng là hai cao thủ võ công thượng

thừa. Bởi lẽ đám xanh lá cây trong sảnh còn bận quan tâm đến trận đấu,

nên tôi mới được bình yên.

Phàn Nhất Ông bị lão ngoan đồng cắt

mất 3 sợi râu, lão thổi 1 hơi, ba sợi râu bay về phía bàn, “choang” 1

tiếng, ly trà trên bàn vở tan. Lão ngoan đồng cười ha ha, nhảy đến chỗ

tôi, đánh kéo tanh tách, nói: “Trình nha đầu, ngươi có thấy cây kéo cắt

lông chó của ta có lợi hại không?”

Tôi bị lão hỏi, chỉ có thể

cười gượng, đáp: “Lợi hại.” Bởi Hoắc Đô lúc này như đang muốn đục lỗ lên người tôi, nếu không phải lão khỉ gì Kim Luân kìm lại, chắc hắn đã xông đến ăn sống tôi luôn rồi, mà điều đáng sợ hơn là ánh mắt hắn nhìn tôi

rất giống ánh mắt mỗi khi sư phụ tức giận, chặc chặc.

Phàn Nhất

Ông bị lão ngoan đồng đùa giỡn thì rất tức giận, quay về phía Công Tôn

Chỉ, cúi mình nói: “Sư phụ, đệ tử hôm nay không thể giữ lễ kính khách

được nữa rồi.”

Công Tôn Chỉ khẽ gật đầu. Phàn Nhất Ông vung cây

cương trượng quét ngang qua chỗ lão ngoan đồng, tiếng gió nghe ù ù. Tôi

đứng kế bên thấy vậy liền cả kinh, vội dùng khinh công nhảy lên xà ngang tránh né. Lão ngoan đồng giơ tay trái chụp cây cương trượng, tay phải

cầm kéo chĩa đến cắt râu của Phàn Nhất Ông.

Đột nhiên 1 cái bóng

xám từ cửa sảnh vụt vào cực nhanh, song chưởng cùng đánh tới sau lưng

lão ngoan đồng. Tôi cả kinh quát: “Cẩn thận.”

Thế chưởng của kẻ

đánh lén vừa nhanh vừa mạnh, tất đắc thủ, lão ngoan đồng liền dùng

chưởng đánh vào cùi chỏ kẻ đánh lén,