
y càng cháy bỏng theo mỗi bước chân.
Anh...
anh... anh ta muốn làm gì?
Kỷ Hiểu
Nguyệt bất giác lùi lại, căng thẳng nhìn chằm chằm người đàn ông nguy hiểm
trước mặt. Mọi thứ xung quanh nhanh chóng mờ đi, chỉ còn khuôn mặt Tề Hạo đang
tiến lại càng lúc càng gần...
Thiếu...
thiếu oxy!
Kỷ Hiểu
Nguyệt cố gắng lùi về sau, nhưng phía sau là chiếc bàn trang trí. Không thể lùi
được!
“Kỷ...
Kỷ Hiểu Nguyệt!” Ánh mắt cô lộ rõ sự bối rối, làm ơn đừng gọi tên cô thân mật
như vậy trước đám đông được không?! Đến khi Kỷ Hiểu Nguyệt sực tỉnh, ý thức
được lời nói của mình ngốc nghếch thế nào, Tề Hạo đã nở nụ cười quyến rũ. Đôi
môi anh dừng lại cách cô chưa đầy ba centimet, đôi mắt sâu thẳm như thế giới ma
thuật giữ chặt cô ở bên trong. Cô như con vật nhỏ bị nhốt, đang ra sức đấu
tranh giãy giụa.
Tiếng
thở sâu liên tục vang lên. Ôi trời ạ, cô đang, đang...
Kỷ Hiểu
Nguyệt xấu hổ, giận dữ không nghĩ được gì ngoài việc đẩy mạnh Tề Hạo ra:
“Tôi...
tôi đau bụng quá!”
Đến cả
tìm lý do chạy trốn cũng thật đáng thất vọng! Kỷ Hiểu Nguyệt xấu hổ vội vàng bỏ
chạy khỏi đám đông.
Nhìn
bóng dáng cô hồ ly nhỏ biến mất, Tề Hạo ý cười càng tươi. Vừa rồi, anh ngửi
được một mùi hương nhẹ nhàng, hấp dẫn mê người tỏa ra trên cơ thể cô...
Nhiếp
Phong chứng kiến cảnh này được dịp tròn mắt, anh có nhìn nhầm không? Vừa rồi...
Tề Hạo giống như... muốn hôn tiểu khắc tinh? Trong bối cảnh này? Trước sự chứng
kiến của bao người?
Không,
không, không, Tổng giám đốc Tề chưa bao giờ làm những việc thiếu lý trí như
vậy. Nhưng cảnh anh vừa thấy nên giải thích thế nào đây?
Nghe
nói, tin đồn sau ngày hôm ấy lan truyền với tốc độ chóng mặt thế này: Cô phù
thủy nhỏ quyến rũ Tổng giám đốc Tề trước mặt rất nhiều người, còn có ý đồ không
đứng đắn với Tổng giám đốc nữa. Việc này có Nhiếp Phong làm chứng.
***
Kỷ Hiểu
Nguyệt nằm dài trên chiếc ghế ngoài bờ cát, nhắm mắt suy nghĩ.
Cô sai
rồi! Tên biến thái đó có gì tốt đẹp chứ! Đúng là điên nên cô mới thấy anh ta có
sức hút. Nhưng sao mỗi khi nhớ đến ánh mắt hôm đó, cô lại... cảm thấy rất khó
thở?
Chắc
chắn cô bị tên biến thái đó dọa rồi! Sau này phải tránh xa anh ta càng xa càng
tốt!
Cũng
may hôm nay tên biến thái này bận họp cùng ban lãnh đạo cấp cao của công ty nên
không có thời gian để ý đến cô. Nếu không cô thật sự không biết phải đối mặt
với anh như thế nào.
Nghe
nói đến tối lại có một bữa tiệc ngoài trời. Tiệc tùng! Đúng là vô vị! Hay là cô
giả vờ bị bệnh!
Kỷ Hiểu
Nguyệt đang suy mưu tính kế thì bỗng nhiên một bàn tay nhẹ nhàng bịt chặt lấy
mắt cô.
“Đoán
xem mình là ai nào?” Giọng nói ỏn ẻn không cần đoán cũng biết.
“Không
bỏ tay cậu ra mình sẽ đưa số di động của cậu cho Măng Mọc Sau Mưa đấy”. Kỷ Hiểu
Nguyệt lạnh lùng đáp.
Hoa Hồ
Điệp chán nản thở dài:
“Chẳng
đáng yêu chút nào! Đoán một chút thì cậu sẽ chết ư?”
“Sao
cậu lại ở đây?” Kỷ Hiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi.
Vẻ mặt
Hoa Hồ Điệp sáng bừng, anh chàng tiếp tục trò úp mở:
“Cậu
đoán xem!”
Đôi mắt
phía sau cặp kính gọng đen khẽ nhíu lại, tóe ra tia nhìn sắc lạnh.
“Được
rồi, được rồi, mình nói là được chứ gì!” Hoa Hồ Điệp nhìn trái nhìn phải, sau
khi chắc chắn không có ai nghe lén mới nói đầy đắc ý: “Giờ mình đang là người
phát ngôn tạm thời của “Chàng trai vàng” An Húc Dương. Vì thế sao lại không thể
đến đây?”
“Nói
chuyện chính đi!”
Hoa Hồ
Điệp bĩu môi, mất hứng tiếp tục nói:
“Vì
mình nói cho An Húc Dương biết cậu đi theo phục vụ các lãnh đạo cao cấp của
công ty ở đây nên An Húc Dương đã cố gắng vượt mọi khó khăn đưa đoàn làm phim
đến. Cậu ấy nói muốn được thấy cậu, còn mình đến là để được thấy Tổng giám đốc
Tề. Như vậy chả phải vẹn cả đôi đường ư? Hôm nay cậu ấy có lịch quay nên không
thể ra ngay được, cậu ấy bảo mình đến báo trước với cậu một tiếng”.
Ánh mắt
Hoa Hồ Điệp đột nhiên sáng ngời, miệng vẫn thao thao bất tuyệt:
“Nói gì
thì nói, An Húc Dương đúng là rất tuyệt vời! Vì cậu mà cậu ấy chạy hết nửa vòng
trái đất, đàn ông như vậy hiếm lắm đấy. Là chị em với nhau, mình chỉ muốn tốt
cho cậu, cậu nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định nhé!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt gõ mạnh vào đầu Hoa Hồ Điệp:
“Cậu ít
háo sắc thôi! Mất mặt quá đi mất!”
Hoa Hồ
Điệp không cam lòng kêu lên ầm ỹ: “Ai háo sắc chứ, mình cũng vì muốn tốt cho
cậu thôi!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhớ An Húc Dương đang ở nước ngoài chụp ảnh, sao bỗng nhiên lại chạy đến
đây? Liền sau đó cô nghe Hoa Hồ Điệp hô lớn:
“Nhìn
kìa, nhìn kìa! Mình biết cậu ấy sẽ không đợi được đến lúc chụp hình xong đâu!
An Húc Dương đến rồi kìa!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt nheo mắt nhìn theo hướng Hoa Hồ Điệp chỉ. Dưới ánh mặt trời chói chang,
một anh chàng đẹp trai cao lớn đang đi ngược nắng, chiếc áo khoác mỏng màu vàng
nhạt tung bay trong gió khiến anh nổi bật như thiên sứ. Mái tóc dài mềm mại bay
bay, đôi mắt sâu phảng phất màu xanh, hòa cùng màu của biển trời.
“Hiểu
Nguyệt!” Khuôn mặt tươi cười ngược nắng tỏa sáng.
Hoa Hồ
Điệp biết điều nhường không gian lại cho hai người, anh chàng vốn không thích
làm kỳ đà. Lúc đi còn không quên nói bên tai Kỷ