
sau.
Ngày thứ hai, ta đi Thanh
Khâu tìm Hồ Phỉ, Hồ Vương tự mình ra cửa đón chào. Biết được Hồ Phỉ đang bế
quan, trong lòng ta lại thêm vài phần phiền muộn.
"Tu vi con ta đột
nhiên tăng mạnh, lần này bế quan khi ra sẽ độ thiên kiếp thượng tiên."
Trên mặt Hồ Vương mang theo ý cười nhàn nhạt, "Thủy Dạng thượng thần cứ ở
Thanh Khâu của ta mấy ngày, qua mấy ngày nữa tiểu nhi sẽ ra thôi."
Ta lắc đầu, cân nhắc một
lược rồi nói: "Kỳ thực ta cũng là đi ngang qua Thanh Khâu, Hồ Phỉ tuổi còn
nhỏ, thế nhưng có thể có tu vi thượng tiên, ngày sau chắc chắn sẽ có thành
tựu."
Hồ Vương yên lặng nhìn
ta, sau một lúc lâu mới quay đầu nhìn về ngọn núi phía sau, ta nhìn theo tầm
mắt của hắn, trên đó có một vách đá, trên vách đá có một cửa động, hay là Hồ
Phỉ đang bế quan ở đó?
"Bởi vì nó có mục
tiêu muốn theo đuổi." Hồ Vương lắc đầu thở dài, "Đáng tiếc a, đáng
tiếc..."
Trong lòng ta hơi hơi
nặng nề, nói vài câu khách sáo với Hồ Vương sau đó nhân tiện nói lời cáo từ.
Nơi cuối cùng muốn đi, là
Đông Hải long cung.
Nơi đó là nơi ta ở lâu
nhất. Ngồi trên đụn mây đến Đông Hải, ta không có Tị Thủy Châu, suy nghĩ một
chút liền dùng pháp thuật thủy hệ phá mở nước Đông Hải, kết quả dẫn tới một đám
binh tôm tướng cua. Ta đang có chút ngượng ngùng, liền nhìn thấy Mặc Tương cưỡi
Cửu Anh đi lại, "A, Miêu Miêu, lâu rồi không trở về, vừa trở về liền làm
ra trận thế lớn như vậy! Làm thượng thần thì rất giỏi mà!"
Ngữ khí của Mặc Tương rất
nặng nề, ngay cả Cửu Anh dưới thân hắn cũng nhe răng theo hắn, hàm răng dày đặc
kia gợi lên nỗi sợ hãi trước đây, thiếu chút nữa không khống chế được mà vặn
vẹo thắt lưng.
Kết quả vặn vẹo rất nhỏ
cũng không tránh được pháp nhãn của Mặc Tương, hắn cười ra tiếng, theo sau cất
cao giọng nói: "Thế nào? Rốt cục nhớ đến ta rồi?"
Ta lắc đầu, đưa tay chỉ
một cái vào Cửu Anh nói: "Ta nhớ nó."
Cửu Anh đương nhiên nghe
hiểu được, nó há miệng ra cười. Mặc Tương sửng sốt một chút, đưa tay kéo ta lên
lưng Cửu Anh."Đi, mang ngươi đi dạo long cung."
Thẳng một đường đi xuống,
mặt biển khép kín, bốn phía có đủ loại cá màu sắc rực rỡ bơi qua bơi lại, thân
thể chúng nó sáng lên, như những ngọn đèn nhỏ trong biển.
Ở cửa long cung, ta nhìn
thấy long thái tử phi kính cẩn đứng ở nơi đó.
"Cung nghênh Thủy
Dạng thượng thần." Nàng khom người hành lễ với ta, Mặc Tương ở sau người
‘hừ’ lạnh một tiếng nói: "Không cần khách khí với nàng ấy như vậy, cái gì
Thủy Dạng thượng thần, bất quá chỉ mà một cây mạ lúa."
Sắc mặt thái tử phi khẽ
biến, ta lại nở nụ cười.
Mặc Tương, ngươi nói đúng
a, bất quá chỉ là một cây mạ lúa thôi...
Đi dạo nửa ngày ở Đông
Hải long cung, lúc trở về thái tử phi được Mặc Tương đỡ xuống, một tay nàng ấy
vỗ về bụng mình, vừa quay đầu nhìn về hướng Mặc Tương đang vội vàng rời khỏi.
"Phu quân rất thích
đứa con này." Mặt nàng ấy tươi cười, tuy rằng thân người phì to rất nhiều,
nhưng ta cảm thấy có một dáng vẻ thùy mị khác.
Ta là một cây lúa, chẳng
phải sinh ra như vậy, lần này có chút tò mò, cho nên hơi ngồi xổm xuống, lỗ tai
dán lên bụng nàng ấy.
Thân mình thái tử phi
cứng đờ, có vẻ có chút khẩn trương.
Ta cảm giác được cái bụng
của nàng ấy hơi hơi gồ lên, lập tức rất kích động, "Động đậy này, ta cũng
rất thích trẻ con." Ta ngẩng đầu nhìn thái tử phi, "Thật thần kỳ
nha."
Vẻ mặt nàng ấy dịu dàng,
"Tên nó vẫn còn chưa có đặt." Sau khi nói xong, nàng ấy dừng lại một
chút, "Trước kia làm chuyện hồ đồ, khẩn cầu thượng thần tha thứ."
Thái tử phi cúi thấp người hành lễ với ta, ta vội vã đỡ lấy nàng ấy.
So sánh với nương tử của
Trục Nguyệt thái tử trên thiên cung, nàng ấy lương thiện hơn nhiều. Huống
chi...
Trong đầu vụt thoáng qua
một bóng người hồng y, ta lắc đầu nói, "Nếu không phải nàng đưa ta lên
thiên cung, ta vẫn còn ở đáy biển giả trang làm tảo nha..."
Sắc mặt của thái tử phi
xấu hổ, ta khoát tay, tỏ vẻ bản thân thật sự không trách nàng ấy. Ta lục tới
lục lui trên người cũng không thể tìm ra bảo vậy gì có thể tặng cho sinh mệnh
mới trong bụng của nàng ấy, có chút ngượng ngùng, sau khi nói cáo từ, ta không
ở lại nữa, đi theo binh tôm dẫn đường ra khỏi Đông Hải.
Lúc lên khỏi mặt nước, ta
liền nhìn thấy một người đứng trên đá ngầm bên bờ biển.
Hôm nay sư phụ mặc là một
thân thanh sam, lần đầu tiên ta nhìn thấy người mặc màu sắc ảm đạm như vậy. Tóc
của người rối loạn hơn so với bình thường, búi tóc buông lỏng, tùy ý dùng một
cây trâm gỗ cố định. Lúc này mặt trời chói chang nhô lên cao, trên biển chỉ có
chút gió, tóc người khẽ lay động theo ngọn gió, che khuất một ít đường nét trên
gương mặt người. Chỉ là dung mạo của người rất đẹp, nửa ẩn nửa hiện, càng làm
cho người ta không thể di chuyển được tầm mắt.
Ta đi về phía người,
người quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ta.
Ta đến trước mặt người,
kính cẩn hành lễ."Sư phụ!"
"Miêu Miêu."
Chắc là sư phụ có chút giật mình vì ta chủ động chào hỏi người, người vươn tay
ra, ta không biết người muốn làm gì, chỉ bay nhẹ về phía trước một trượng, cố ý
rời khỏi.
Mặc kệ người muốn làm gì,
ta