
g hồi lâu, liền
đi thẳng về thiên cung.
Lần này lại bước vào Thủy
Phán Cư, tâm trạng khác nhau rất lớn, từ xa đã nhìn thấy Tử Tô đang phơi cái gì
đó, sau khi ta đi qua, nàng quay đầu, hưng phấn mà vẫy tay về phía ta,
"Miêu Miêu, hôm qua ta làm mứt táo, chờ ta đi lấy cho ngươi nếm thử
nha."
Tử Tô không nói gì đến
việc ta để lại thư rồi bỏ đi, mà là xoay người vào phòng mang một bình mứt nhỏ
ra. Miệng bình đã bị Tiểu Bạch quần thành một vòng, đúng là đang ngủ trên miệng
bình.
"Hôm qua Tiểu Bạch
đã ăn tiên dược mà ta lấy từ chỗ Bích Thanh Thần Quân, kết quả liền ngủ, nói
không chừng khi thức dậy tu vi sẽ tăng tiến nhiều, nghe nói trước kia cũng là
hắc giao long uy phong lẫm lẫm, làm sao có thể biến thành một đứa trẻ khờ như
vậy đây?" Tử Tô sờ sờ đầu Tiểu Bạch, kéo nó từ trên bình xuống, trực tiếp
ôm vào trong tay áo.
"Hôm qua khi lấy táo
đỏ, các nàng ấy đều cười ta, thành tiên rồi mà còn tham ăn, ta lại không thể
khai ra ngươi, không muốn bỗng dưng lại mang cho ngươi danh tiếng này."
Đưa bình qua cho ta, ánh mắt cong cong ẩn chứa ý cười.
Ta nhận lấy cái bình trực
tiếp dùng ngón tay lấy một quả táo bỏ vào trong miệng, hương vị kia ngọt thuần,
sau khi ta ăn xong, trực tiếp đưa ngón tay vào miệng, mút nước đường còn dính.
Tử Tô chê cười ta đã là
thượng thần cao quý, còn liếm ngón tay, ta híp mắt cười, cũng không phủ nhận.
Ba ngày sau, cơ thể này sẽ đổi thành Thủy Dạng thượng thần chân chính, ta có
nên nói cho nàng ấy sự thật hay không?
"Miêu Miêu, Viêm
Hoàng Thần Quân thế nào lại không trở về cùng ngươi? Ngươi không nên nghĩ ngợi
lung tung nha, lúc đó Thần Quân nhìn thấy lá thư, chậc chậc, thiếu chút nữa là
phát điên rồi. À, đúng rồi, nghe nói Trục Nguyệt thái tử đã bình phục, cũng có
người phát hiện tung tích yêu ma, chờ trừ diệt bọn họ rồi, ngươi cũng nên thành
thân với Thần Quân..." Tử Tô vừa sắp xếp thảo dược trong sàng phơi thuốc
vừa nói, "Thượng Thần thành thân, chỉ sợ là hôn lễ long trong nhất trên
trời dưới đất."
Ta không biết nên trả lời
như thế nào, đành phải cười chua chát, "Ha ha."
"Tử Tô..." Ta
đưa tay kéo tay áo của nàng ấy một cái, nàng ấy quay đầu trừng ta, "Dám
lau tay vào tay áo của ta sao!"
Nghe nàng ấy nói như vậy,
ta vội vã lau qua lau lại hai cái vào tay áo của nàng ấy, sau đó nói nhỏ:
"Ta cảm thấy ta có thể sẽ thay đổi hơn."
"Thay đổi hơn?"
Tử Tô hơi hơi sửng sốt, sau đó nhảy dựng lên, "Ngươi là nói..."
Ta gật gật đầu, "Ta
có lẽ sẽ nhớ ra ký ức trước kia, sau đó khôi phục tu vi ban đầu, chỉ là, ta
sợ..."
"Như thế nào?"
Vẻ mặt Tử Tô kinh ngạc.
"Ta sợ ta sẽ quên
kiếp này. Có lẽ, ta sẽ biến thành dáng vẻ trước kia..."
Hai tay của Tử Tô che
miệng lại, "Sẽ như vậy sao?"
Có lẽ ta sẽ chết đi, hoặc
là sẽ vào luân hồi, bất luận là kết quả nào, kiếp này Cốc Miêu Miêu cũng sẽ
biến mất, Tử Tô tất nhiên sẽ rất buồn, cứ như vậy, cứ như vậy đi.
"Miêu Miêu, ngươi
làm sao lại khóc?" Tử Tô đưa tay lau nước mắt cho ta, "Đừng sợ, nếu
ngươi quên, ta sẽ nhớ."
"Ngươi đừng khóc a,
thế nào nước mắt càng ngày càng nhiều vậy." Vốn ban đầu Tử Tô còn dùng
ngón tay, sau đó nàng ấy lấy khăn tay ra, tay chân luống cuống lau nước mắt cho
ta, "Ta sẽ nhớ được, ta sẽ nhớ được, nếu ngươi thật sự quên, lạnh như băng
giống kiếp trước, ta..." Nói đến đây, tay Tử Tô dừng lại, nước mắt nàng ấy
cũng chảy xuống, "Chẳng lẽ thượng thần quy vị sẽ quên hết chuyện lúc trước
sao? Không nghe nói qua à, nếu không thì phải nghĩ ra cách gì chứ?"
"Tử Tô..." Ta
đưa tay ôm lấy nàng ấy, nức nở nói: "Ngươi đối xử với ta thật tốt. Nếu sau
này ta không để ý đến ngươi, ngươi đừng trách ta."
"Nếu không chúng ta
đi hỏi Bích Thanh Thần Quân một chút xem có cách gì hay không? Gần đây ta học
nghề cùng với người, tuy rằng người không chịu thu ta làm đồ đệ, nhưng thường
xuyên chỉ dạy cho ta, ngươi xem mấy thảo dược đang phơi này, đều là người dạy
ta ." Tử Tô chỉ vào đống thảo dược khô mà nói.
Ta vội ngừng khóc nức nở,
"Ta cũng không biết sẽ quên hay không, ta đoán mò thôi, chỉ là quá sợ
hãi."
Tử Tô ‘phốc xuy’ cười ra
tiếng, khóe mắt nàng ấy còn lộ ra giọt nước mắt, lúc này lại nở nụ cười,
"Nào có thượng thần nào giống như ngươi vậy không, cả ngày toàn đoán mò
suy nghĩ lung tung, lần trước còn nói bản thân không phải là thượng thần chuyển
thế, làm hại mặt của Thanh Y đều đen lại."
...
Buổi tối, ta ngủ với Tử
Tô.
Ta ngủ không sâu.
Trước kia khi ngủ, theo
cách nói của Tử Tô chính là cho dù thiên lôi đánh xuống cũng không tỉnh, nhưng
mà hiện tại rất dễ tỉnh. Lúc nửa đêm, ngoài phòng truyền đến một tiếng ‘kẽo
kẹt’, ta biết Thủy Phán Cư này có trùng trùng cấm chế, đương nhiên sẽ không
xuất hiện cái gì không nên xuất hiện, cho nên cũng không chạy loạn lên, mà nhẹ
nhàng xoay người, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ngoài phòng có một bóng
người đứng lặng, ta nhắm mắt lại. Đợi đến khi mở mắt lại, cái bóng người kia đã
biến mất không thấy.
Ta cũng không muốn suy
nghĩ gì nữa. Nếu lại cho bản thân hi vọng, lại một lần tuyệt vọng nữa, ta cảm
thấy ta sẽ chống đỡ không đến hai ngày