
không có ấn tượng!”
“Phải không?” Tô Dịch Thừa cười, đưa tay nhéo nhéo mũi cô, nhìn cô hỏi: “vậy
có muốn anh nhắc em không?”
An Nhiên nhìn chằm chằm anh, không nói được cũng không nói không được, chỉ là
mặt càng đỏ hơn.
Tô Dịch Thừa ngừng cười, nhìn ánh mắt cô như là còn kiên định hơn vừa rồi,
sau đó mở miệng, “An Nhiên, anh yêu em.” Từng chữ từng câu để cho An Nhiên nghe
rất rõ ràng.
An Nhiên sửng sốt, như là đã quên hô hấp, chỉ nhìn chằm chằm anh, câu nói
‘anh yêu em’ vừa rồi của anh như là ma chú văng vẳng bên tai cô.
Tô Dịch Thừa đưa tay vuốt ve mặt cô, chăm chú hỏi: “gợi ý như thế, có khiến
em nghĩ tới cái gì không?”
An Nhiên đột nhiên cảm thấy chóp mũi ê ẩm, mặt không đỏ, nhưng mà hốc mắt bắt
đầu nóng lên, nước mắt không kiềm chế được, không ngừng chảy xuống hai má, đưa
tay vỗ anh, điển hình khẩu thị tâm phi, rõ ràng trong lòng ngọt muốn chết, nhưng
vẫn nghẹn ngào, lên án anh: “anh thật đáng ghét!”
Tô Dịch Thừa bắt được tay cô, nhìn chằm chằm vào cô, cố chấp hỏi: “nghĩ ra
chưa?”
An Nhiên không ngừng gật đầu, vừa nói: “em cũng yêu anh.”
Tô Dịch Thừa cười, nụ cười không ngừng được khuếch đại lên, sau đó ôm chặt
cô.
Đến khi Tô Dịch Thừa và An Nhiên ra khỏi phòng thì Tần Vân đang chuẩn bị bữa
tối cùng cô giúp việc, thấy hai người, không nhịn được chế nhạo hai người nói:
"tình cảm vợ chồng son thật là tốt, An Nhiên, con không biết đâu, a Thừa nó sợ
mẹ giấu con đi, vừa vào cửa liền hỏi mẹ con ở đâu, rồi lấy tốc độ chạy về phòng,
con không nhìn thấy chứ còn nhanh hơn là ông nội nó dẫn binh chạy trốn."
"Phốc." Bị lời của Tần Vân chọc cười, An Nhiên nhịn không được liền cười ra
tiếng, quay đầu nghiền ngẫm nhìn người nào đó, hơi bất ngờ phát hiện người nào
đó thế mà thoáng đỏ mặt.
Tô Dịch Thừa hơi mất tự nhiên, theo bản năng sờ sờ lỗ mũi, vừa rồi khi nhận
được điện thoại của An Nhiên, anh còn đang trong phòng làm việc, hiện tại chỉ
nói: "con đi sân huấn luyện xem một chút." Sau đó quay đầu nhìn về phía An
Nhiên.
An Nhiên mới không muốn lại bị mẹ chồng và Dịch Kiều cười chê, vội vàng chứng
tỏ lập trường nói: "Em đi giúp mẹ chuẩn bị cơm tối." Nói xong liền đến giúp đỡ
Tần Vân và cô giúp việc.
Nhìn bộ dạng kinh ngạc của con trai, Tần Vân cười to, cô giúp việc bên cạnh
cũng cười theo, trong viện thoáng cái tràn ngập tiếng cười.
Tô Dịch Thừa bẽ mặt sờ sờ lỗ mũi, ai oán nhìn An Nhiên một chút, rồi mới xoay
người ra sân.
Bởi vì là ăn mừng sinh nhật ông nội, dù chỉ có người nhà tụ tập ăn một bữa
cơm xoàng, nhưng mà Tần Vân và cô giúp việc vẫn làm một bàn thức ăn rất ngon, dù
mang tiếng là tới giúp đỡ nhưng An Nhiên cũng chỉ giúp rửa rau, bưng bát đĩa, vì
cô biết rõ tay nghề nấu nướng của mình, với lại dù cô nôn nghén không nghiêm
trọng lắng, nhưng mà ở trong bếp lâu, cũng dễ buồn nôn, Tần Vân tưởng là cô
không khỏe, cũng không cho cô giúp.
Tô Dịch Thừa, cha Tô và ông nội Tô đồng thời trở về, ba người gặp nhau trên
đường về. Mà cha Tô và ông nội Tô biết hôm nay bọn Tô Dịch Thừa đều trở về, nên
kết thúc huấn luyện sớm, liền vội về nhà, đúng lúc bắt gặp Tô Dịch Thừa trên
đường đi.
Trước khi ăn cơm Tô Dịch Kiều đi ra khỏi phòng, không có vẻ cô đơn như An
Nhiên bắt gặp lúc trưa, lúc này cô ấy cười khiến người khác không hề nhìn ra là
Tô Dịch Kiều trốn trong phòng khóc buổi trưa, làm nũng kéo tay Tô Hán Niên nói
chúc mừng sinh nhật ông, còn dí dỏm làm mặt quỷ với Tô Văn Thanh, trẻ con đấu
trêu đùa với Tần Vân, nhìn không ra cảm xúc tiêu cực nào.
Thậm chí An Nhiên có loại ảo giác, không khỏi hoài nghi người mình nhìn thấy
lúc trưa thật sự là Tô Dịch Kiều sao?
Bởi vì là người một nhà, cho nên thấy không cần nhiều quy tắc lắm, sau khi
đông đủ người liền ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Tuy là chỉ là một bữa cơm gia đình
nho nhỏ, Tần Vân vẫn chuẩn bị rượu, rót tượng trưng cho mỗi người một chén, mọi
người cùng kính rượu, chúc mừng ông sinh nhật vui vẻ.
Cuối cùng đến khi mọi người cùng nâng chén, tự nhiên lòi ra một ly nước hoa
quả, Tô Dịch Kiều nghi hoặc nhìn An Nhiên, nói: "chị dâu, sao chị uống nước trái
cây a." Cô nhớ An Nhiên uống rượu được a, lần trước hai nhà cùng ăn cơm ở Du
Nhiên Cư có uống.
"An Nhiên không thể uống." Không đợi An Nhiên trả lời, Tô Dịch Thừa giải
thích thay cô.
Thật ra thì uống gì cũng không quan trọng, cũng chỉ là góp vui thôi, Tần Vân
cũng không để ý, cười nói: "uống gì cũng thế, nước hoa quả cũng được, nào hôm
nay là sinh nhật ông nội, mọi người chúng ta cùng mời ông một chén."
Mọi người cạn chén, khuôn mặt bình thường vốn nghiêm túc và nói năng thận
trọng của ông nội Tô hôm nay cũng đầy ắp ý cười.
Tô Dịch Kiều lấy quà từ trong túi xách phía sau tặng cho Tô Hán Niên, rồi
cười nói lời chúc mừng của mình: "chúc ông nội càng ngày càng trẻ, hằng năm đều
18 tuổi."
Tô Hán Niên cười to, mắng: "Tiểu quỷ, nếu năm nào ông nội cũng 18 tuổi thì có
mà thành lão yêu quá hả!"
Mọi người cười vang lên.
Tô Dịch Thừa tặng thực phẩm chăm sóc sức khỏe mua hồi sáng cho ông nội, cười
nói: "ông nội, cháu và An Nhiên chúc ông, năm nào cũng có hôm nay