Old school Swatch Watches
Tiền Đặt Cược Của Tổng Giám Đốc

Tiền Đặt Cược Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321850

Bình chọn: 9.5.00/10/185 lượt.

không phải cố ý muốn tránh Tân Tấn, chỉ là cô

cảm giác mình không thích hợp với anh mà thôi, cô hy vọng có thể ở chỗ

này sống một cuộc sống yên tĩnh, hai tay không hề dính máu tanh, nội tâm không tràn đầy căm hận.

Tất cả đều không sao, lúc đó cô không có mang tinh phiến đi, cô không phải đã nói với chính mình, không muốn gặp lại Tân Tấn nữa rồi sao? Đúng vậy . . . . . Cô không muốn thấy anh.

Trong đầu cô thoáng qua hình ảnh cô sống chung với Tân Tấn, cuối cùng cô nghĩ tới Tỏa Kiều

Có lẽ hắn cũng không giống như bên ngoài vô tâm, vô tình như thế? Hắn đối

với cô vẫn nhớ tình xưa, nếu không với thủ pháp của Tỏa Kiều, bắn khoảng cách gần như vậy, làm sao lại không trúng trái tim cô?

Hắn dù

sao không muốn mạng của cô. Không sai, cô bị thương vô cùng nặng. . . . . . Vể thương này làm cho cô phải ở trong bệnh viện mấy tháng.

Mà Tỏa Kiều bắn, cũng khiến cho con Hắc Phượng điệp có tỳ vết, đây không phải đại biểu Tỏa Kiều đuổi cô đi chứ?

Cô là quà sinh nhật của hắn, có lẽ cũng bởi vì điểm này, hắn không có giết cô!

Bất kể như thế nào, cô đã dùng mạng của mình thoát khỏi tổ chức, cô sẽ

không trở lại tổ chức, cũng sẽ không trở lại bên người Tân Tấn nữa. . . . . . "Không nghĩ tới trễ

như thế cậu vẫn còn ở công ty. . . . . . Mau, tôi dẫn cậu đi gặp mặt một người." Vừa thấy được Tân Tấn, Trang Duy An liền kéo lấy tay của anh

muốn dẫn anh đi ra khỏi phòng làm việc.

"Chớ phiền tôi, tôi còn

có công việc phải làm! Nếu như công ty trả cho cậu tiền lương là muốn

cậu tới quấy rối công việc của tôi, tôi nghĩ tôi sẽ khai trừ cậu." Anh

lạnh lùng nói, không hiểu vì sao mỗi lần Trang Duy An tới đều quấy nhiễu anh.

"Yên tâm! Tôi lần này không phải tới quấy rối cậu, tôi mới

vừa rồi cùng Tô San gặp mặt, cậu biết tôi ở bên trong quán cà phê đó

nhìn thấy người nào không?"

"Nhìn thấy người nào?" So với biểu tình Trang Duy An hưng phấn, Tân Tấn liền có vẽ mặt lạnh nhạt.

"Là người cậu muốn gặp."

"Người tôi muốn gặp?" Anh lặp lại lời nói của Trang Duy An.

Người anh muốn gặp, không phải là Ái Toa sao? Làm sao có thể! Anh lắc đầu, Ái Toa rõ ràng đã chết, anh làm sao có thể gặp lại cô.

"Tôi không muốn cùng cậu nói giỡn, cậu bây giờ đi ra ngoài cho tôi! Đừng đem Ái Toa là bia đở đạn."

"Thật, tôi thật sự nhìn thấy Ái Toa." Hắn quát lớn.

Trong lòng Tân Tấn chấn động, lắc đầu một cái, "Không thể nào, cô ấy chết rồi."

"Tôi nói rồi tôi thật sự nhìn thấy cô ấy, tôi hiện tại liền mang cậu tới

gặp cô ấy." Biết Tân Tấn nhiều năm như vậy, bây giờ hắn mới biết anh cố

chấp như vậy.

"Đừng gạt tôi!" Anh cực kì tức giận, vỗ mạnh lên

bàn, "Coi như cậu muốn dẫn tôi đi ra ngoài, cũng đừng dùng cái lý do này được không?"

"Tôi thật sự không có lừa cậu." Hắn thừa nhận hắn

ngày thường có dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt phụ nữ, nhưng là đàn

ông. . . . . . Hắn không có hứng thú, hơn nữa bạn bè nhiều năm như vậy,

hắn không đáng giá được anh tin tưởng sao?

"Cậu theo tôi đi xem

một cái sẽ chết a, tốt! Cậu không đi phải không?" Anh muốn ôm nổi nhớ

thì cứ tiếp tục, dù sao tính nhẫn nại của hắn cũng dùng hết rồi.

"Ừ. . . . . . Đây là danh thiếp của quán cà phê, tôi nếu là cậu, tôi sẽ đi

xem người phụ nữ kia có phải là Ái Toa hay không." Hắn đem danh thiếp bỏ trên bàn sau đó liền rời đi.

"Đùa gì thế!" Mắt Tân Tấn híp lại, tiện tay tấm danh thiếp cà phê vứt vào trong thùng rác, nhưng trong

nháy mắt động tác của anh lại ngừng, anh cẩn thận nhìn tấm danh thiếp

này.

Đúng vậy a, đi xem một chút cũng sẽ không chết người. . . . . . Mặc dù biết rõ không thể nào, nhưng đáy lòng của anh vẫn dấy lên một

tia hi vọng, anh cầm lấy áo khoác tây trang trên ghế dựa, đóng lại phòng làm việc tắt đèn.

--- ------ ------ ------ ---------

Mười ngày!

Anh đã lãng phí thời gian tan việc đến quán cà phê này mười lần, chính là

muốn nhìn xem Trang Duy An có gạt anh hay không, nơi này phải chăng có

một người phụ nữ giống Ái Toa như vậy?

Có lẽ bản thân anh không ôm nhiều hi vọng, cho nên anh mới không cảm thấy khổ sở, chỉ là trong đầu rất cô đơn mà thôi.

Anh không có tức giận, ngồi ở bên trong quán cà phê, anh cảm thấy thật bình tĩnh, tất cả mọi chuyện đều bình thường.

"Tiên sinh, anh tựa hồ mỗi ngày đều tới . . . . ." Người phục vụ cười ngọt ngào, chào hỏi với Tân Tấn.

"Ừ." Anh gật đầu, cười nụ cười khách sáo với cô.

"Em chú ý anh mấy ngày nay, anh đều đi một người có đúng hay không?"

"Đúng vậy."

"Anh có phải hay không giống như bọn đàn ông kia, muốn nhìn xem bà chủ của

chúng tôi?" Cô vừa nói vừa chỉ mấy người đàn ông trong quán.

"Bà chủ của các cô?"

"Đúng vậy, Đúng vậy." Cô gật đầu, "Quán cà phê của chúng tôi mỗi ngày đều có

khách nam tới, nghĩ muốn thấy bà chủ xinh đẹp của chúng tôi, chỉ là mấy

ngày nay cô ấy không có tới tiệm."

"Vậy sao?" Chẳng lẽ bà chủ của bọn họ là người mà Trang Duy An nói? Không thể nào. . . . . . Anh lắc

đầu, nói với chính mình phải thanh tĩnh.

"Len lén nói cho anh

biết. . . . . ." Cô ở bên tai anh nói nhỏ, "Em là xem anh thuận mắt nên

mới nói a. . . . . . Bà chủ của chúng tôi một chút nữa sẽ tới tiệm,

khôn