Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323655

Bình chọn: 7.5.00/10/365 lượt.

dương nàng, nhẹ nhàng hôn một cái, hít một

tiếng:“Thương nàng còn không kịp, ta sao lại hại nàng?”

“Ừ......” Du Dao rầu rĩ lên tiếng, đảo mắt đã

lại ngủ mất.

Bạch Nham ôm Du Dao nằm một

lát. Nàng ngủ rất say, nhưng Bạch Nham lại không ngủ được. Ban ngày ban mặt

không làm gì chỉ ôm nhau ngủ...... Thật sự là rất nhàm chán.

Nằm lâu Bạch Nham bất giác cũng

có chút mệt mỏi, liền nhắm mắt lại thiếp đi. Khi tỉnh lại đã gần đến hoàng hôn,

Du Dao trong

lòng không xoay người lấy một cái, vẫn ngủ yên như vậy. Bạch Nham đưa tay vuốt

mái tóc dài của nàng, trong lòng cảm thấy thực an bình, những ngày như vậy mặc

dù vô công rỗi nghề nhưng rất an nhàn, làm cho hắn thực thích, thật yên lặng

cũng thật hạnh phúc.

Ráng chiều dần dần nhạt đi,

trời đã tối rồi, nàng lại vẫn ngủ. Bạch Nham lặng lẽ thở dài, cúi đầu nhìn nàng

một cái, nàng khi ngủ luôn làm cho hắn cảm thấy rất đẹp, rất thỏa mãn. Mỗi một

ngày trước khi ngủ phải nhìn nàng một cái hắn mới ngủ được, tỉnh lại cũng nhất

định phải nhìn thấy mới có thể yên tâm. Có lẽ cho tới tận bây giờ hắn vẫn cảm

thấy hạnh phúc này thật hư ảo, như một giấc mộng đẹp, sẽ có ngày đột nhiên tỉnh

mộng, tất cả tốt đẹp đều biến mất. Chỉ có ôm nàng trong lòng, cảm giác thực sự

ôm nàng vào lòng mới có thể làm hắn yên tâm.

Si ngốc nhìn Du Dao, Bạch Nham

bỗng nhiên giật mình phát hiện nàng càng lúc càng không ổn. Sợi tóc trên tay

hắn dần dần biến thành màu vàng, không phải bởi vì ánh chiều tà mà là tóc nàng

thật sự đang biến trở về màu vàng vốn có.

Bạch Nham khiếp sợ đánh thức

nàng:“Du Dao, Du Dao!”

“Hử?” Du Dao tỉnh lại nhíu nhíu mày, mở mắt

ra mơ hồ nhìn hắn,“Sao vậy?”

“Nàng...... mắt của nàng......

Là màu vàng .”

“Ừ?” Du Dao chưa tỉnh ngủ, rất là khó hiểu

với sự giật mình của Bạch Nham. Mắt của nàng vốn là màu vàng mà, cũng không

phải lần đầu tiên hắn biết.

Bạch Nham ngồi dậy, cũng nâng nàng

dậy, vô cùng đứng đắn nghiêm túc giải thích lại một lần:“Mắt của nàng, tóc nàng

đều biến trở về màu vàng rồi!”

Du Dao ngẩn người, cúi đầu nhìn tóc

phân tán trên đầu vai và trước ngực, quả nhiên là màu vàng! Lần này đến phiên

nàng giật mình. Lấy đạo hạnh của nàng muốn duy trì bộ dạng con người không phải

là chuyện khó, nếu nàng không cố ý hóa ra nguyên hình, căn bản sẽ không hiện ra

bộ dáng vốn có. Tại sao bây giờ lại thế này? Pháp lực của nàng không có chỗ nào

thiếu hụt, sao tóc và mắt lại biến trở về thành màu vàng? Nàng chưa bao giờ gặp

tình huống như vậy.

“Du Dao ?”

“Bạch Nham, ta nghĩ ta phải về

núi Bình Đỉnh một chuyến, chuyện này rất kỳ lạ.”

“Ta đi cùng nàng.”

“Không cần, ta tự đi là được.”

Ly Du Dao chuẩn

bị lướt qua Bạch Nham xoay người xuống giường, lại bị Bạch Nham ngăn lại.

“Ta đi cùng nàng.” Bạch Nham

nhắc lại một lần nữa, giọng điệu cực kì kiên quyết, giống như mệnh lệnh.

Du Dao nhìn vẻ mặt hắn, nghĩ

rằng từ khi hắn luân hồi một kiếp trở về gần như biến thành cái bóng của nàng,

nếu có thể một tấc cũng không rời sẽ tuyệt đối không bỏ nàng một mình. Thật sự

không có cách nào để hắn lại, đành phải gật đầu đáp ứng. Thật ra trong lòng

nàng có hơi sợ hãi, nàng cũng có thể xác định mình bị làm sao, nhưng nhìn Bạch

Nham còn sốt ruột hơn nàng, làm trong lòng nàng càng thêm xúc động bất an.

Nói đi là đi, bọn họ không kịp

chờ Chỉ Lan cùng Đỗ Tuyền trở về liền rời khỏi Đan thành, chỉ để lại tờ giấy

nói cho Đỗ Tuyền bọn họ đi đâu.

Trở lại núi Bình Đỉnh bọn họ

mới được người trong phủ báo cho biết Huyền Nữ đã bế quan. Có lẽ là vì Ly Du

Dao ngộ ra cảnh giới hỗn độn sớm hơn cô cô, Huyền Nữ mới phát hiện đã

nghìn năm qua quả thật không tu hành từ tế, vừa gả cháu gái xong đã vội vàng bế

quan.

Bạch Nham nắm tay Ly Du Dao

hỏi:“Bây giờ làm thế nào?”

“Không có cô cô, nhưng chắc

chắn vẫn còn người biết ta bị làm sao vậy.” Ly Du Dao gần như không cần nghĩ đã

quyết định nên đi tìm ai.

Trong bộ tộc Huyền Điểu trên

núi Bình Đỉnh Cửu Thiên Huyền Nữ pháp lực mạnh nhất, nhưng nhiều tuổi nhất lại

là một người khác.

Ly Du Dao nói với Bạch Nham:“Dì Thúy

luôn ở trong u cốc, xưa nay không thích bị người ngoài quấy rầy, cũng không rời

khỏi núi Bình Đỉnh, chàng ở lại phủ Huyền Thanh chờ ta đi.”

Bạch Nham cầm tay Ly Du Dao

không chịu buông:“Không thể cho ta cùng đi sao?”

“Yên tâm đi, đây là núi Bình

Đỉnh, chàng còn sợ ta bị hổ núi ăn mất sao?” Ly Du Dao cười nói,“Chàng ngoan

ngoãn chờ ta trở lại, sẽ không lâu đâu.”

Ly Du Dao nói xong sẽ không lâu, nhưng

vừa đi là đi liền một ngày một đêm. Bạch Nham vốn đã lo lắng, càng lâu hắn lại

càng đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong sân, gần như đạp trụi thảm cỏ

trong viện.

Mà Ly Du Dao ngồi ở trong viện

của dì Thúy đang cầm chén trà nóng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không biết suy

nghĩ cái gì.

Dì Thúy lại cười nói:“Nha đầu,

trong lòng con rõ ràng đã đoán được nguyên do, vì sao không trực tiếp nói cho

hắn, còn trốn đến chỗ dì?”

“Dì Thúy,” Du Dao vẫn cúi đầu, nói,“Không biết vì

sao trong lòng con có hơi sợ, lại có chút phiền. Thứ nhất là sợ mình đoán sai.

Thứ hai, nếu con thực sự đoán đúng, con


Snack's 1967