
ện, Bạch Nham vừa chuyển thế sẽ có
thê tử. Nghĩ đến đây, khóe miệng chưởng quầy Ly thản nhiên cong lên cười, nhưng
trong mắt lại tràn ngập nước mắt. Nếu hắn ở phàm trần vì tình yêu không tu đạo
thì sẽ không bao giờ quay về được, tức là không bao giờ gặp lại nàng nữa......
Mặc dù nàng có thể rửa sạch ma tính một lần nữa lấy lại tự do, có thể đến nhân
gian tìm hắn, đến lúc đó hắn vẫn sẽ không nhớ nàng, người trong lòng hắn yêu sẽ
là thế thân của nàng.
Bạch Nham, từ nay về sau sẽ
không còn người tên Bạch Nham này nữa.
Hắn nói hắn khác Viên Hạo. Bởi
vì hắn không nhìn thấu, bởi vì si ngốc nhìn nàng, nên kiếp này không thể siêu
thoát. Nhưng hiện giờ Ngọc đế muốn hắn hiểu, lấy ngộ tính của hắn chỉ sợ không
bao lâu sẽ nhìn thấu sống và chết, yêu và hận, tình và nghiệt, nếu đã nhìn
thấu, hắn sẽ trở thành Viên Hạo thứ hai.
Nàng không khỏi siết chặt tay,
móng tay đâm vào lòng bàn tay khắc ra vết máu thật sâu, trái tim nàng giống như bị ngàn
kim châm vào, bị nghiền nát thành mảnh vụn, mỗi một nhịp đập lại là một lần đau đớn siết chặt
rồi buông lỏng, chậm rãi mà lại xót xa. Cảm giác tuyệt vọng khi bị vứt bỏ thông
qua mạch máu của nàng lan ra toàn thân. Nỗi đau đớn và tuyệt vọng đến cùng cực trên mỗi tấc máu thịt như trào ra từ trong nguyên thần.
Có lẽ trải qua cực hình Thần Diệt bị Thiên Hỏa thiêu đốt cũng chỉ đau đớn như
vậy là cùng. Bạch Nham mất một trăm năm mới áp chế được đau đớn do Thiên Hỏa,
mà nàng cần bao nhiêu năm mới có thể tiêu tan hoài niệm Bạch Nham?!
Hắn sao có thể không nói một
lời đã rời đi?!
Lấy cốt tiêu trong tay áo ra,
chưởng quầy Ly hận không thể đập nát nó, nhưng nàng không nỡ, đây là vật duy
nhất Bạch Nham lưu lại cho nàng.
Vì sao lại để cốt tiêu lại cho
nàng, vì không muốn nàng quên sao? Nàng thật hận thật oán, nàng muốn ở bên Bạch
Nham, chỉ một nguyện vọng như vậy thôi mà giờ đây đã biến thành hy vọng xa vời.
Thà làm yêu ma không làm thần.
Vô tình nhất là thiên thần, là Ngọc đế Vương mẫu, là thiên quy giới luật.
Nhìn mây mù quấn quanh chân,
nàng chỉ muốn biết Bạch Nham bây giờ có ổn không? Không khỏi siết nguyên thần
trong tay, nàng muốn ở bên hắn, dù bằng cách nào đi chăng nữa.
Chưởng quầy Ly đứng dậy trở về,
thấy Huyền Nữ đứng ở xa trông nàng, liền đi đến.
“Cô cô,” Chưởng quầy Ly cúi
đầu, khẽ nói,“Cô cô có thể khoan dung cho con nửa ngày rời khỏi núi Bình Đỉnh
được không?”
“Con muốn làm gì?” Trong lòng
Huyền Nữ căng thẳng.
“Con muốn về Đan thành một
chuyến, thu thập một số thứ.”
Huyền Nữ càng nghi hoặc :“Cái
gì mà quan trọng vậy?”
“...... Nước Vong Xuyên.”
Huyền Nữ chấn động, nước Vong
Xuyên......
“Con......” Huyền nữ liên tục
hít sâu ba lần, cũng không biết phải hỏi gì. Nha đầu này sợ rằng đã yêu tiểu tử Bạch
gia kia đến điên rồi, cái gì cũng cho hắn. Nay ngoại trừ nước Vong Xuyên, chỉ
sợ không còn cách nào có thể giúp nàng kết thúc đoạn tình cảm này.
“Cô cô, ta chỉ muốn về nhìn một
cái thôi.”
Huyền Nữ trầm tư một lát, bà lo
Du Dao sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì đó, ví dụ như tới hạ giới tìm Bạch Nham,
hoặc lên thiên đình tìm Ngọc đế Vương mẫu làm ầm ĩ, nhưng bà vẫn hy vọng có thể
tin tưởng Du Dao lần này, bà rất hiểu cháu gái mình, nhốt nàng, trói nàng chỉ
thêm ép nàng tạo phản mà thôi.
“Ai, nha đầu ngốc, đi đi, nhưng
nửa ngày quá lâu, chỉ hai canh giờ thôi.”
“Đa tạ cô cô.”
Huyền Nữ lắc đầu quay người về
phủ. Bà vẫn quá mức nuông chiều Du Dao, cái gì cũng để tùy nàng. Mặc dù biết
nàng có thể sẽ chạy trốn, nhưng Huyền Nữ vẫn không muốn trói buộc nàng, giờ
phút này không nên tiếp tục ép nàng nữa. Dù sao Huyền Nữ cũng có rất nhiều cách
để đem nàng về, còn sợ tiểu nha đầu này thoát khỏi bàn tay bà sao?
Ly Du Dao không về Đan thành, nàng lén
lút lên Cửu Trọng Thiên đến thẳng giếng Luân Hồi. Huyền Nữ không cho nàng nhiều
thời gian, nàng không thể chậm trễ.
Tránh thoát thiên binh thiên
tướng canh ở Nam Thiên Môn và tuần tra xung quanh, nàng gần như không gặp trở
ngại gì tìm được giếng Luân Hồi. Đây là nơi hoang vắng không có bất cứ thiên
thần nào đến, bọn họ đều trải qua ngàn hiểm vạn khổ, chín chín tám mươi mốt đạo
kiếp nạn mới có thể siêu thoát luân hồi, ai lại cam tâm trở về nơi này nhảy
xuống giếng trở về lục đạo luân hồi chứ?
Nàng ngồi xuống bên cạnh giếng
nhìn gió thổi mây bay trong đó, chần chứ không ném nguyên thần trong tay xuống,
chỉ cần nàng thả tay thì chẳng khác nào tự chặt đứt ràng buộc cuối cùng giữa
nàng và Bạch Nham. Sẽ có một cô gái thay thế nàng yêu hắn, mặc dù đó là chính
phân thân của nàng, nàng vẫn cảm thấy trong lòng thật đau thật xót. Nàng muốn
Bạch Nham trở về, nhưng nàng càng sợ hãi Bạch Nham trở về rồi sẽ không còn yêu
nàng, giống như Viên Hạo bình thản nhìn nàng, coi nàng như một người xa lạ, ánh
mắt lạnh nhạt của hắn chẳng khác nào lóc từng miếng thịt lăng trì xử tử nàng!
Nàng quyết không cho phép hắn quên!
Du Dao vừa vươn tay ra, một
thanh kiếm vàng đột nhiên đặt lên cổ tay nàng, nàng nhận ra thanh kiếm này.
“Dực Thánh Chân Quân?!”
“Nàng không nên ở đây,” Dực
Thánh Chân Quân vẫn l