
ua mai mối cũng phải theo ý của phụ mẫu mới là đúng phép tắc."
"Ngươi đã nói như vậy, ta cũng sẽ chỉ đi bẩm Lão thái thái, rồi lại cùng phụ thân ngươi bàn bạc thêm sau." Nạp Lan phu nhân gật đầu.
Dung Nhược theo lệ thường cùng mẫu thân hầu hạ Lão thái thái ăn cơm xong lại đi thỉnh an phụ thân Minh Châu rồi mới đi về phòng mình. A hoàn cầm đèn đi phía trước, hắn đi qua đình qua viện, bất tri bất giác đi đến ngoài cổng tròn, xa xa trông thấy trên cành cây thấp thoáng sau góc hành lang uốn khúc, dưới ánh sao mông lung tựa như thấy một bông hoa trắng muốt, không khỏi kinh ngạc dừng bước, bật hỏi: "Hoa lê nở rồi sao?"
A hoàn đáp: "Thiếu gia nói đùa rồi, tiết trời này đến ngọc lan cũng không nở, huống hồ hoa lê."
Dung Nhược im lặng không nói, qua một lúc lâu lại nhấc bước chân đi về hướng hành lang gấp khúc kia, a hoàn vội vàng đi theo. Đêm đen như mực, vầng sáng ấm áp từ những chiếc đèn lồng chiếu xuống nền đá xanh bên dưới, từng viên, từng viên đá xanh ba thước vuông vắn, ghép lại không kẽ hở, trơn bóng trong veo như gương. Mỗi viên mỗi cột, mỗi cây mỗi hoa đều có bóng dáng tà áo nàng lướt qua. Gió đêm lạnh thấu xương, thổi vào chiếc mành của sổ khiến nó tung bay.
Hắn ngẩng mặt lên, chỉ thấy một chấm sáng nhỏ trên trời đêm đen mịt mờ. Phía đông một ngôi, tây lại có liền một chùm sao giống như ông trời tiện tay vẩy ra một nắm đinh bạc. Duỗi tay miết lên cột trụ sơn đỏ thắm của hành lang, nhớ tới năm đó cùng nàng chơi đố từ, đố vần. Những lúc nàng chưa kịp nghĩ ra đáp án liền vỗ vỗ lên cột trụ đến xuất thần, hoặc nhìn cây chuối, hoặc vuốt vuốt hoa lê. Chỉ trong chốc lát nàng sẽ xoay người lại, trên mặt tươi cười, giống như gió xuân.
Trong lòng hắn không khỏi có một tiếng than nhẹ: "Phong dã tiêu tiêu, vũ dã tiêu tiêu, sấu tận đăng hoa hựu nhất tiêu." (Mưa gió lất phất, đứng nhìn hoa đăng cháy đến hết). Hiện tại trời trong sao sáng, trong lòng lại chịu một trận gió mưa lạnh lẽo, tất cả nỗi niềm ưu sầu lại không thể nói ra.
Tỉnh cũng chán chường, say cũng chán chường, trong mộng cũng chưa từng đến Tạ Kiều*...
* Tạ Kiều chỉ nơi có người mình thương
Trích Thái Tang Tử của Nạp Lan Tính Đức (tự Dung Nhược)
谁翻乐府凄凉曲?风也萧萧。
雨也萧萧,瘦尽灯花又一宵。
不知何事萦怀抱,醒也无聊。
醉也无聊,梦也何曾到谢桥!
Lâm Lang ngẩng mặt nhìn một góc bờ tường trong cung, ngắm nhìn bầu trời đen tím ngọc, tường đỏ tứ hợp* nhìn lên, bầu trời như là một cái giếng thật sâu, mà nàng đang đứng ở dưới đáy. Chỉ có thể đứng lặng im, cứ như sẽ chẳng còn một khắc nào có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.
* Tứ hợp trong Tứ hợp viện, một kiểu nhà có nhiều nhà nhỏ, tường bao quanh bốn phía
Gió đêm vẫn mang theo hơi lạnh mùa xuân, con dao có cắt một nhát trên mặt cũng chẳng thể có cảm giác. Từ nay đã khác, đến trong mộng nàng cũng chưa từng gặp được hắn... trong mộng cũng chưa từng đến Tạ Kiều...
Họa Châu đi ra thấy nàng liền kêu "ai ôi" một tiếng, nói: "Muội không muốn sống nữa sao, vào lúc tiết trời thế này lại đứng ở đầu gió hứng gió?" Lúc này Lâm Lang mới cảm thấy trước ngực lạnh buốt, chắc đã đông cứng vì lạnh từ lâu "Muội thấy sao sáng nên đứng ngắm một lát thôi."
Họa Châu bảo: "Sao thì có gì đẹp mà ngắm, đứng đây thêm lúc nữa xem da muội có đông lại hay không!"
Lâm Lang cũng thấy đã đông cứng rồi, theo Họa Châu đi vào trong phòng, ngồi trước chậu than giữ ấm một lúc mới thấy hơi ấm dần đến. Họa Châu đã đi ngủ trước, lâu nay nàng ấy vẫn vô âu vô lo, chỉ trong chốc lát Lâm Lang đã nghe thấy tiếng thở bình ổn của nàng ta, chắc là đã ngủ say rồi.
Than củi trong chậu đang cháy, từng ngọn từng ngọn lửa hồng dần dần biến thành tro tàn. Dầu trong đèn cũng không còn nhiều nữa, ánh lửa cũng yếu ớt. Lâm Lang gỡ cây trâm xuống gài gài cái bấc đèn, nghe gió đông rít ngoài cửa sổ, gió càng thổi càng mạnh. Nàng ngủ không yên, giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, tiếng gió cứ như đang gào ở bên tai, thổn thức cả một đêm.
Gió đêm se lạnh đầu xuân đó rét đến thấu xương. Ngày hôm sau Lâm Lang thức dậy liền có chút không thoải mái, hơn nửa canh giờ chẳng làm nên việc gì. Họa Châu liền hỏi: "Không phải muội bị nhiễm phong hàn rồi đấy chứ? Nửa đêm qua chỉ thấy muội trở mình suốt trên giường."
Lâm Lang đáp: "Muội làm gì yếu ớt đến vậy, lát nữa uống bát canh gừng sẽ dần khỏe thôi." Không ngờ đến buổi chiều liền phát sốt thật.
Ngọc Trợ thấy mặt nàng đỏ rực, đi đến nắm nắm tay nàng, thở dài một tiếng rồi than: "Ta thấy sắc mặt ngươi không tốt rồi, sao lại như người bị bỏng thế này? Mau đi nằm nghỉ một lát đi."
Lâm Lang vẫn mạnh mẽ chống đỡ: "Không cần đâu."
Họa Châu đã đi đến, xô xô đẩy đẩy nàng đến bên giường, nói: "Việc gì cũng có tỷ rồi, muội mau đi nằm nghỉ đi."
Nàng cũng thấy mình đã chịu đựng đến cực điểm, chẳng bao lâu nàng chìm vào giấc ngủ mê man. Người phát sốt, lờ mờ nghe thấy như có tiếng mưa rơi, thế rồi cũng dần tỉnh lại. Lại nghe tiếng nói chuyện thì thào khe khẽ bên ngoài. Tiếng nói rất nhỏ, nàng nằm trên giường cố ý im lặng, mãi mới nghe được câu được câu chăng, hình như Ngọc Trợ cô cô đang cùng ai nói chuyện. Cả người nàng đã toát mồ hôi, giờ thấy nhẹ nhàng khoan khoá