ủa mình, mở to mắt nhìnTi Ti thiếu điều sắp rách cảkhoé mắt.
“Được rồi, đừng nhìn tôi như thế, tôi đâu phải quái vật, ” Ti Ti nhún nhún vai. “Bọn họ đi đâu hết rồi?”
Molly không hờn không giậntrừng mắt ngó cô.
Ti Ti chớp mắt, bộ dáng ngâythơ vô số tội. “Tôi chỉ ra ngoàimua trái cây thôi!”
Molly vẫn nheo mắt nhìn cô.
“Tôi nói thật!”, Ti Ti nói dối đạttới trình độ mắt không chớp mặt
không đỏ, “Nhân tiện tặng bọn họ lễ vật nho nhỏ.” Cô le lưỡithấp giọng
lẩm bẩm, sau đó lướtmắt qua An Đình, “Ah, Cô còn ở đây sao? Bọn họ… Có
thể sẽ trở về muộn.” Tự nhiên ngồi vào cái ghế dựa bên cạnh Molly,bất
ngờ đưa ra lời khuyên đặcbiệt
Sắc mặt An Đình biến hoá cực kỳ khó coi, thân thể cứng nhắcquay vào phòng Chủ tịch.
“Đáng đời!” Trước khi cánh cửađóng lại, Ti Ti cũng kịp đưa ra cái mặt quỷ, “Ai bảo cô kiêu ngạo!” Quay đầu lại trông thấy Molly mở miệng muốn nói, liền vội vã lấy trái dâu tây nhét vào miệng cô ấy.
“Chuyện không liên quan đếncô, vì thế không nên nhiều lời,đặc biệt là khi có người gọi điện hỏi tôi, cô hiểu không?”
Chưa từng gặp người nào cứng đầu như vậy!
Cô ta còn muốn đợi tới khi nào? Tan sở lâu rồi, Molly đã đi về, cô ta thật sự không biết mệt?
Ti Ti mất kiên nhẫn đi đến cửaphòng làm việc lịch sự gõ vàicái, không đợi người bên trongđáp lại liền tự mở cửa đi vào,An Đình ngồi trên ghế
salonchăm chú xem cặp tài liệu đang mở ra để trên bàn khách, điện thoại
di động cũng đặt kế bên.Thấy cô ta tranh thủ trong lúcchờ đợi tập trung
xử lý côngviệc, quả thật tác phong củangười chuyên làm việc lớn.
“Chuyện gì?”
“Chủ tịch Lam, cô không có khái niệm thời gian sao? Đã hơntám giờ,
mọi người trong cao ốc đều về hết, cô còn muốn đợi đến khi nào?” Ti Ti
tức giận.
An Đình vẫn cúi đầu nghiên cứutài liệu trên tay lên tiếng.”Không phải cô cũng giống tôi sao?”
Ti Ti bất giác nở nụ cười thú vị, “Không đâu? Cô không phải là tôi…Vì thế không giống nhau?”
Cô chậm rãi đi thong thả đếnghế lưng cao của Joel ngồixuống, cởi giày ra, ngồi khoanhhai chân lên ghế.
An Đình rời mắt khỏi tài liệu,quan sát Ti Ti tỉ mỉ. “Cô rốt cuộc là ai?”
“Tôi?” Ti Ti từ chối cho ý kiếnchỉ cười cười, “Cô nhìn bộ dáng của
tôi cũng biết, tôi không phảinhân vật trọng yếu gì. Ngược lại chính cô…
Vì sao cô kiên quyết muốn thảo luận hợp đồng với Joel? Davy cũng có thể
mà!”
“Cô không có tư cách hỏi tôivấn đề này.” An Đình dùng khíthế bề trên áp chế người khi đáptrả.
Ti Ti thật sự chán ghét cực kỳ thái độ luôn coi mình cao hơn người một bậc của cô ta, “Phảikhông? Tôi đây sẽ…”
Chuông điện thoại trên bànMolly vang lên ở bên ngoài, TiTi theo bản
năng thuận tay cầmđiện thoại trên bàn Joel nhấnnút, “Xin chào, đây là
tập đoàn Seth,… A!” Cô
vẻmặt kinh ngạc của An Đình xấu hổ cười nói: “Hắc hắc, bị chộp được!”
Cô hảo tâm nhắc nhở An Đình.”Họ có thể rất tức giận, cô có muốn lui trước không?”
An Đình thận trọng suy nghĩ nhìn cô. “Bọn họ ra ngoài là tìm cô?”
“Hình như vậy.” Ti Ti nhún vai.
Bộ não An Đình hoạt động liên tục, như nghĩ tới điều gì giươngmắt
nhìn Ti Ti, Ti Ti thì cắn môi bất an đôi mắt dõi về phía cánhcửa. Thời
gian từng giây từngphút trôi qua, Ti Ti cũng cànglúc càng khó thở nổi…
Hai cánh cửa văn phòng một tiếng mở ra, ba gã đàn ông như sứ giả báo thùcùng xông vào.
Joel quần áo xốc xếch, chán chường một đường đi thẳng đến trước bàn
làm việc, hai tay nổigân xanh đặt trên bàn trừng mắt nhìn Ti Ti sắc mặt
sợ hãi ngườithì co rút ở trong ghế.
“Em rốt cuộc muốn anh làm gì?” Giọng điệu của hắn giống như chiến sĩ
bại trận, uể oải và bất đắc dĩ. “Nói đi, em rốt cuộc muốn anh thế nào?
Móc tim ra giao cho em? Có thể! Chỉ cần em mở miệng, anh tuyệt đối làm
được đến cùng!”
Ti Ti toàn thân co rúm. “Em…Em không có… Muốn anh thếnào cả.”
Joel thở dài, “Được rồi, nói cho anh biết, tại sao em phải làm như vậy?”
Ti Ti len lén liếc An Đình thấycô ta thần sắc ngạc nhiên, “Côta… vừa
kiêu ngạo vừa xemthường em, lại còn hung hăng với em, cho nên… Cho nên
emchỉ muốn… Muốn cô ta… không gặp được anh chứ sao.”Cảm giác ánh mắt An
Đình vừa hãi hùng vừa quỹ dị nhìn chămchú vào mình, cô không khỏicúi đầu le lưỡi.
“Thật?” Joel chưa tin vẫn nhìn cô xuyên thấu, đầu và ngực TiTi gần như dính vào nhau.
“Lạy chúa!” Davy chán nản ngãvào salon, Philip miệng há hếtcỡ tựa ở cửa ra vào.
Joel mệt mỏi lau mặt, nhìn An Đình.
“Búp bê, tới đây.” Thấy Ti Ti không dám nhúc nhích, hắn cố gắng hạ giọng đến mức thấp nhất có thể, “Búp bê, lại đây vớianh?”
Ti Ti thoáng do dự, cuối cùng để chân chạm đất cực kỳ chậmrãi, chân
trần bước đến bên hắn, đầu gục xuống chưa ngẩng lên, rất giống đứa trẻ
làm sai chờđợi sự trừng phạt.
Joel dịu dàng nâng cằm Ti Ti lên, bắt gặp vẻ hối hận tràn đầy trên
mặt cô, bất giác lắc đầu thở dài, “Về sau nói cho anh biết là được, anh
sẽ dựa theo cảm hứng của em mà làm.” Cúi người hôn cô nhẹ nhàng, sau đó
ôm lấy cô quay sang hướng An Đình đứng,phát hiện cô ta có chút bối rối
và khó hiểu.
“Lam tiểu thư, giới thiệu với côđây là vợ tôi, Ti Ti Rocks.”
An Đình choáng ván