
ô dụng, cô chỉ có thể thốt ra mấy từ như thế.
"Buông ra?" Thanh âm của người đàn ông, lạnh lùng, rõ ràng nên rất sảng khoái, so với gió lạnh ban đêm còn rung mình hơn.
Đầu lông mày Thất Dạ nhíu chặt, bàn tay đánh về phía anh không tự chủ tăng thêm một phần sức!
"Nam Thất Dạ!" Gia Mậu đột nhiên cúi đầu, hướng vành tai của cô cắn nhẹ một cái.
"Buông ra. . . . . ." Thất Dạ "Xuy" thở một hơi lãnh khí, cũng không phải phải bởi vì anh cắn cô quá mạnh, mà là khi hàm răng của anh va chạm với lỗ tai cô, đầu lưỡi của anh ác ý liếm dọc theo dái tai cô. Cái loại cảm giác tê dại ~ tê dại ~ nhột nhột~ đó quá mức rõ ràng, để cho cả thân thể cô cũng không nhịn được run rẩy.
Gia Mậu hình như là nhận thấy được phản ứng của cô rồi, bàn tay của anh đặt trên vai cô dần dần trượt xuống, dọc theo quần áo ngủ của cô mà trườn vào.
Bị năm ngón tay lạnh lẽo của anh xoa nắn mọi vị trí, cõi lòng tan nát của cô dần dịu đi, tầm mắt Thất dạ rủ xuống, vốn là muốn tránh đi bàn tay anh, lại không nhịn được khẽ vuốt lồng ngực anh.
Gia Mậu còn mặc bộ lễ phục mà cô chọn cho anh, cử chỉ của cô đã đến mức này, không khiến cho anh có chút cảm giác đau dớn nào, mà lại làm thức tỉnh một thứ đặc biệt trong anh. Trong bóng đêm anh chợt muốn có một đứa con
Phải biết, dục ~ vọng của người đàn ông, bình thường chính là tới rất nhanh!
Con mắt sắc của anh u ám, đột nhiên đưa tay bóp lấy cái ót của cô, lúc ánh mắt cô lóe lên, liền cúi đầu cắn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
"Ừ. . . . . ." Thất Dạ giãy giụa, lại đột nhiên phát giác trước mắt mình, lại là một bầu trời chìm trong đêm tối. Giờ phút này thân thể của cô bị Gia Mậu áp chế, ngang lưng vừa đúng chống đỡ ở lan can, nửa người trên liền có khuynh hướng nhoài ra ngoài ban công lơ lửng giữa không trung. Mặc dù cô không còn sợ độ cao như trước đây nữa, nhưng ở tư thế như này cùng với Gia Mậu, đơn giản chính là đem cô treo lơ lửng ở không trung! Sắc mặt cô có chút trắng bệch, liều mạng dùng nắm đấm đánh vào lồng ngực người đàn ông: "Gia Mậu, không cần. . . . . ."
"Đừng sợ!" Người đàn ông hình như biết trong lòng cô kinh sợ cái gì, đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, nói: "Lúc anh còn chưa được hưởng thụ, anh sẽ không để cho em ngã chết đâu!"
Ý tứ của anh là, sau khi anh hưởng thụ xong rồi sẽ đem cô ném xuống cho ngã chết hay sao?
Thất Dạ tình nguyện bị anh đánh chết không thương tiếc, bị bàn tay anh bóp chết, bị anh dùng chân đạp chết, tuyệt đối cũng không nguyện ý bị anh ném xuống ngã chết!
"Tôi không muốn ngã chết." Vốn là hai cánh tay đang đánh vào người anh lại vòng qua cổ ôm chặt lấy anh.
Đối với phản ứng này của cô, con mắt sắc của Gia Mậu sáng lên. Rất nhanh, anh liền phúc hắc mà nghĩ, việc có con sẽ rất dễ dàng, về sau muốn cùng cô thân thiết, liền đặc biệt chọn một vị trí thật cao, đem cô đẩy ra ngoài. Kể từ lúc đó, cô sẽ chủ động dán vào anh, mặc tình anh muốn làm gì thì làm!
Nghĩ đến cái này, khóe miệng Gia Mậu tà tà cười quyến rũ, vốn là hôn lên cánh môi mỏng của cô, trượt dần xuống cằm cô, cắn lên xương quai xanh tinh xảo, lại lăp lại một đường hôn như thế.
Thân thể mảnh khảnh của cô gái chống đỡ dưới bụng anh, sựu đối lập giữa cứng rắn và mềm mại, tương đối rõ ràng. Dáng người của anh vỗn dĩ là rất tốt, toàn thân đều là bắp thịt săn chắc, mà cô gái mặc dù thường ngày cũng luyện võ, nhưng trời sanh tương đối mềm mại, cũng bởi vì thời gian dài tập võ mà thân thể có độ mềm dẻo nhất định, giờ phút này dán chặt vào nhau, cảm giác lại là vô cùng tốt!
Hoàn cảnh không khí cảm giác cũng đúng, không có lý do gì không làm!
Một cánh tay người đàn ông nắm chặt bả vai cô gái, một cánh tay khác nhẹ nhàng linh hoạt vén lên áo ngủ của cô, đem các khe hở giữa hai người dần dàn lại bỏ, cùng với cô, tạo nên sự thân mật! Quần áo trên người bởi vì ngón tay linh hoạt trêu đùa của người đàn ông mà từng cái từng cái bung ra, dĩ nhiên là Thất Dạ không vui mừng. Nhưng mà, giờ phút này, thân thể cô treo trên không, nếu như phản kháng, cô rất lo lắng Gia Mậu sẽ tức giận, sau đó trực tiếp đem cô ném xuống lầu. Bình sinh cô đã không sợ trời không sợ đất, nhưng mà đối với độ cao lại có sự sợ hãi quá mức. Cô tình nguyện bị Gia Mậu cưỡng ép cũng không tình nguyện ngã chết. Huống chi, bọn họ cũng không phải là chưa từng làm chuyện này. Vì bảo vệ mạng nhỏ, cô dĩ nhiên không dám làm bừa, đành phải mặc anh khi dễ.
Chỉ là, sự tình nhất định phải giải quyết: nơi này chính là có thể ngắm nhìn người ở phòng ngoài ——
Ở phòng ngoài làm đi vào bên trong phòng làm, dĩ nhiên là bất đồng. Bị một mình Gia Mậu nhìn ăn hết còn chưa tính, cũng không thể để cho những người khác thấy tình huống bọn họ thân mật thu vào trong mắt chứ?
"Gia Mậu. . . . . ." Không biết có phải vì cố gắng đè nén tức giận trong lòng hay không, mà thanh âm của cô mang theo chút run rẩy, đôi tay liều mạng ôm chặt, đầu cô chôn sâu vào trong ngực người đàn ông, có chút giận trách mà nói: "Anh muốn làm thì trở về phòng có được không?"
"Không được!" Gia Mậu lại thích khi dễ cô đến nghiện, đầu lưỡi lại dọc theo làn da non mềm của cô mà cắn xuống, thời k