
có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô, vì thế, cô thản nhiên nói: "Nhưng trước mắt, ngài không có khả năng này!"
Con ngươi Gia Mậu lóe lên hạ xuống, ánh mắt dọc theo gò má cô ngưng nhìn mấy giây, không chút tức giận, ngược lại môi mỏng nhàn nhạt mấp máy, chuyển đề tài: "Nam Thất Dạ, bây giờ cô còn sợ độ cao không?"
Không ngờ anh đột nhiên hỏi một câu như vậy, con ngươi Thất Dạ liếc nhìn bên ngoài, chớp chớp con mắt, sau đó ngước mắt nhìn người đàn ông: "Có thể. . . . . . Không sợ như vậy nữa."
"Bây giờ cô có thể nhịn nổi tức giận sao?"
". . . . . ." Thất Dạ không hiểu ra sao.
"Bây giờ, cô muốn đi cưỡi ngựa sao?"
". . . . . ." Trong lòng Thất Dạ thầm mắng một câu "Bệnh thần kinh" !
"Đi đi, tắm rửa một chút, sau bữa sáng chúng ta sẽ đi cưỡi ngựa!" Gia Mậu không hỏi bất kỳ vấn đề gì nữa, nhưng ra kết luận.
Mặt Thất Dạ đầy vạch đen.
Nhưng cuối cùng, cô quả thật nghe lời mà đi rửa mặt, tắm rửa, thay trang phục cưỡi ngựa mới mua, sau đó ngoan ngoãn xuống lầu dùng cơm.
Lúc đó, Gia Mậu rõ ràng đã ăn cơm xong, đang nhìn một tờ báo. Nghe thấy thanh âm tiếng ủng da của cô, con mắt sắc bén ngước lên nhìn, ánh mắt ngưng trên người cô, đáy mắt trăn trở, lien tiếp giống như song vỗ mạnh trên biển, ánh mắt trời chiếu rọi xuống, dao động lấp lánh.
Bị ánh mắt anh dõi theo, Thất Dạ có chút không thoải mái.
Cũng không phải trở thành tiêu điểm chính hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, nhưng ánh mắt Gia Mậu có chút khác biệt. Ánh mắt của người đàn ông này, sắc bén quá mức, giống như lưỡi dao sắc bén của thanh kiếm, giống như có thể nhìn xuyên qua quần áo trên người cô, làm cho cô giống như trần truồng trước mắt anh — —
Cô khẽ cắn răng, dùng sức hít sâu để ổn định tâm tình của mình, vừa cất bước đi đến chỗ ngồi trước mặt, cằm nhẹ nhàng ngước, lấy tư thế tao nhã ngồi xuống.
Gia Mậu không lên tiếng, nhưng cũng không che giấu ánh mắt tán thưởng trong mắt.
Bộ trang phục cưỡi ngựa cô mặc rất hợp, không chỉ khiến dáng người cô lung linh mà còn sang trọng, hơn nữa trang phục này còn được cắt may tỉ mỉ, khiến cho khí chất của cô càng tăng thêm một bậc. Đừng nói là anh, mà ngay cả Thánh Nhân (Vua) nhìn thấy, chỉ sợ cũng rơi trên người cô, không cách nào dời đi!
Nhưng anh cũng không nghĩ đến, trong mắt người đời, anh cũng không khác Thánh Nhân.
Không gần nữ sắc, công thành danh toại, ưu nhã hiển vinh, cao cao tại thượng!
"Nhìn đủ chưa?" Không biết trên người mình có chỗ nào có vấn đề, Thất Dạ không cách nào nhịn được ánh mắt Gia Mậu vẫn chế trụ trên người mình, dao nĩa cô vừa cầm lên lại đặt xuống mặt bàn, liền trừng mắt nhìn Gia Mậu: "Chưa từng thấy mỹ nữ sao?"
Gia Mậu bật cười: "Cô?"
"Tôi biết rõ tôi rất xinh đẹp, nhưng anh có thể đừng nhìn chằm chằm như vậy được không? Thiệt là. . . . . . Không hiểu ra sao cả!" Thất Dạ vốn muốn nói hai chữ "Hạ ~ Lưu", nhưng xét thấy bên cạnh còn có nữ người làm, nếu như cô nói như vậy, chỉ sợ sẽ bị Gia Mậu trừng phạt. Vì vậy, đành phải ép buộc mình tạm thời nói khác.
"Cô còn chưa chào hỏi tôi." Lời nói của Gia Mậu khiến Thất Dạ thiếu chút nữa rớt con mắt.
Bởi vì chuyện này, nên anh mới nhìn cô?
Thiệt là, làm cô kiêu ngạo tưởng rằng bây giờ mình rất có sức quyến rũ, phải biết rằng thời điểm nhìn thấy mình mặc trang phục này trong gương, cô có chút giật mình. Ai biết, Gia Mậu lại chỉ bởi vì cô không chào hỏi anh mà nhìn cô? ! Làm những lời nói vừa rồi, thật đúng là mất mặt!
Thấy không khí trở thành lung túng, Thất Dạ quật cường. Vì thế, cô mím môi, thuận theo lời nói của người đàn ông, giễu cợt vẽ ra một tia cười nhạt: "Xin chào Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân, hy vọng ngài hôm nay sẽ trôi qua vui vẻ!"
"Sẽ." Ánh mắt Gia Mậu, quả nhiên liền lập tức dời lên tờ báo.
Khuôn mặt Thất Dạ có chút không nén được giận. Vì thế, cô ho nhẹ, dứt khoát ép buộc bản than coi nhẹ sự tồn tại của người này, cúi đầu ăn cơm.
Cô chuyên chú vào bữa sáng, cũng không có ý thức được, giờ phút này, mí mắt Gia Mậu hơi ngước lên, trong mắt mang một tia ý vị sâu xa, nhàn nhạt liếc cô.
Chỉ là, trong nháy mắt mà thôi!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi dùng xong bữa sáng, Gia Mậu không thay đổi hành trình, ngay sau đó dẫn Thất Dạ đến chuồng ngựa.
Người này, đúng là nói gì sẽ làm lấy.
Mặc dù Thất Dạ cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng xét thấy mới vừa dùng cơm xong, lại tắm rồi, vì vậy trạng thái tinh thần bây giờ cũng không tệ lắm. Hơn nữa, cưỡi ngựa cũng là sở thích của cô, vì thế, thời điểm chân giẫm vào trung đình, thần thái cô trở nên sáng láng.
Sáng sớm, Lạp Cống liền tắm rửa cho ngựa, mà con ngựa trắng này, chính là Y Toa Bối Lạp.
Bước chân Gia Mậu chậm lại, ánh mắt theo phía con ngựa liếc nhìn lại, mày nhàn nhạt nhíu, mới tiếp tục đi tới.
Đối với phản ứng của anh, tất nhiên Thất Dạ để ở trong mắt. Trong lòng cô cười nhạt, đối với cô gái bí mật chôn sâu trong đáy lòng Gia Mậu, bỗng nhiên thấy hăng hái.
Cuối cùng có một ngày, cô sẽ biết rõ tất cả mọi chuyện! .
Lạp Cống nhìn thấy bọn họ đi đến, mặt mày hớn hở, giống như tâm trạng thật tốt, lão khom người chào h