
ợi nàng khóc đến kiệt sức, y mới hạ giọng
hỏi, “Nàng muốn Vĩnh Hách nhìn thấy bộ dạng của nàng lúc này sao?”
Mỹ Ly sững sờ, đầu óc đờ đẫn không thể nào suy nghĩ
tiếp được.
“Một lát nữa hộ vệ của ta tìm đến, ta sẽ dẫn nàng ra
ngoài, nàng có thể nói là nàng lăn từ sườn núi xuống chứ không rơi xuống nơi
này. Ngân Địch giờ đã sợ chết khiếp, không tranh luận gì với nàng đâu.” Không
có nghi ngờ, cũng chẳng có đồn đại!
Nàng cứng người khi bị y ôm chầm lấy, thật không ngờ
bộ dạng nức nở tuyệt vọng của nàng lại có thể nghiền nát tim y. Y ôm chặt lấy
nàng, “Nàng hỏi ta vì sao ư… Ta chỉ không nỡ làm một kẻ phụ bạc giữa đường.” Y
bỏ rơi nàng sao? Vậy thì ai đang nằm trong lòng y lúc này?
“Ngươi sẽ đưa ta ra ngoài thật sao?” Dường như chẳng
hề nghe thấy những lời thổ lộ tâm tình của y, nàng khăng khăng đòi y hứa hẹn.
Tĩnh Hiên phát tức, trong mắt nàng, trong tim nàng,
giờ chỉ còn gã đàn ông kia sao?
“Ngươi sẽ giữ bí mật chuyện hôm nay chứ?” Nàng không
tin được y!
Y buông nàng ra, ẩn nhẫn ngồi thẳng lên, âm thầm nhìn
khuôn mặt đẫm lệ cùng ánh mắt thất thần. Trái tim Mỹ Ly đã bị gã đàn ông gọi
tên nàng khi nãy đem đi mất rồi.
Không cam tâm! Y không cam tâm! Người đàn ông trong
lòng nàng vốn là y mà! Lẽ ra phải là y mới đúng. Y đổi ý rồi, y không vĩ đại
đến mức hi sinh khát vọng của mình để thành toàn cho một gã đàn ông khác.
Bóng tối, lại bóng tối mà nàng sợ hãi.
Nàng cảm thấy rất khó chịu, thậm chí cảm thấy như đang
vùng vẫy dưới làn nước lạnh băng chực nuốt chửng nàng, mỗi lần hít thở đều rất
khó khăn. Nàng kêu khóc muốn mở to mắt, muốn chộp lấy bất cứ thứ gì để tiếp tục
sống sót. Dường như nàng lại chìm trong biển lửa một lần nữa, lại nóng bỏng đau
rát. Từng nấc da thịt của nàng đều nhức nhối, nước mắt vừa ứa ra đã bị hong khô
lập tức.
Nàng cầu cứu, chẳng có ai đến. Nàng buông tay, thẫn
thờ ngã quỵ trong biển lửa, bất lực biến thành một làn khói mỏng.
Nàng nghẹn ngào kêu khóc, trán đột nhiên mát lạnh, cảm
xúc chân thật kéo nàng khỏi giấc mộng hỗn loạn. Nàng không đủ sức mở mắt, cố
rướn cổ đòi uống nước. Quả thật có người đưa nước đến bên môi, nàng sợ đó chỉ
là giấc mơ, vừa mừng vừa sợ liền uống ừng ực.
“Mỹ Ly…”
Giọng nói rất quen tai, là Vĩnh Hách sao? Không đúng,
Vĩnh Hách sao lại có giọng bi thương như vậy.
“Mỹ Ly…” Đôi tay lạnh ngắt siết chặt lấy tay nàng, “Mỹ
Ly, ta chỉ cần nàng thôi là đủ.” Vĩnh Hách nói. Mỹ Ly không đủ sức để cau mày,
nhưng nghe ra sự bất đắc dĩ trong giọng nói gã, như thể gã đang tự nhắc nhở bản
thân.
Nàng đâm sốt ruột, muốn mở mắt ra xem có phải đúng là
Vĩnh Hách không?
Chung quanh hơi ồn ào, hình như nàng mê man bỏ qua một
đoạn, có rất nhiều người nhỏ giọng nói chuyện, nửa giải thích nửa cãi cọ, đầu
nàng đau quá.
Một phụ nữ đột nhiên gào lên: “Nó không được! Nó sẽ
hại con!”
Mỹ Ly không nhận ra là ai đang nói, nhưng giọng điệu
căm uất đó đã khắc sâu vào tim nàng.
Thuốc thật đắng rót vào trong miệng, nàng biết thuốc
chẳng dễ tìm, nên không dám cau mày, chật vật nuốt hết song vẫn bị sặc một ít.
Nàng quýnh lên, không ngờ lại mở mắt ra được.
Nhìn thấy Vĩnh Hách, nhịp thở chợt dồn dập, nàng phải
nói cho gã biết rằng không cần lo lắng, nàng vẫn khỏe, nàng chưa chết! Nhưng
liền đó, nàng sững sờ, người ngồi bên giường nàng lẳng lặng không nói tiếng nào
là Vĩnh Hách hay sao? Gã thậm chí còn không phát hiện ra là nàng đã tỉnh. Vĩnh
Hách sao lại có vẻ đờ đẫn thế này, ánh mắt gã vì sao lại lạnh lùng như thế?
“Cách cách?” Hồng Linh đang đỡ nàng uống thuốc mừng rỡ
kêu lên, Vĩnh Hách rùng mình, quay đầu sang nhìn nàng. Ánh mắt của gã… Mỹ Ly an
tâm rồi, đúng là gã! Ánh mắt của gã, nụ cười mỉm của gã vẫn ấm áp như xưa, nàng
an tâm thở hắt ra.
“Khỏe hơn chút nào chưa?” Gã ngồi xích lại, đỡ nàng
thay cho Hồng Linh, để nàng thoải mái ngồi dựa vào lòng mình.
“Thiếp bị bệnh sao?” Mỹ Ly hỏi, giãy dụa trong lửa
trong nước chỉ là ảo giác do bệnh tật thôi sao? Nàng đảo mắt, “Nơi này…” Nàng
đang nằm trong một gian phòng, ánh mặt trời có vẻ uể oải, chắc là xế chiều rồi.
“Đây là hành cung Thừa Đức.” Vĩnh Hách mỉm cười, cầm
lấy khăn tay Hồng Linh đưa tới, thấm khô mồ hôi túa đầy trên trán nàng.
Đã tới Thừa Đức rồi sao? Mỹ Ly ngạc nhiên, nàng ngã
bệnh đã bao lâu rồi? Mặt nàng bỗng nhiên sắt lại, nàng… nàng trở về bằng cách
nào? Tĩnh Hiên đưa nàng về sao? Bất an đột ngột dâng trào. Y giữ lời hứa chứ?
“Thiếp…”
Nàng có rất nhiều chuyện cần hỏi, nhưng Vĩnh Hách cắt
ngang một cách dịu dàng và kiên quyết.
“Về được là tốt rồi! Những chuyện khác…” Gã thoáng cau
mày, đôi mắt đang thấp thoáng nét cười lại xuất hiện vẻ xa lạ như khi nãy, sự
kiên quyết khăng khăng một mực, “… không quan trọng! Cứ ráng khỏe lên là được.
Nàng đói chưa? Ta gọi người mang thức ăn đến nhé!”
Gã đi ra khỏi cửa, khẽ khàng dặn dò cung nữ bên ngoài,
nàng chỉ nghe loáng thoáng, “… Đừng để cách cách gặp…”
Vĩnh Hách có chuyện giấu giếm! Tim nàng chợt trĩu
nặng, hít thở khó khăn chẳng khác nào bị bóng đè.
Nàng liếc Hồng Linh đứng bên sập, không ngờ cô ta cũng
bối rối né tránh á