
hức ăn nàng
hay dùng ở An Ninh điện. Tĩnh Hiên đương nhiên là không nuốt nổi rồi, nhưng
nàng sớm đã quen với những món ăn đạm bạc thế này. Nàng cầm chén xới một bát
cơm cho Thừa Nghị. Tĩnh Hiên đương nhiên sẽ có phần riêng, hạ nhân của y chẳng
phải đã ra ngoài thu xếp rồi sao.
“Ngươi làm cái quái gì thế?” Tĩnh Hiên đột nhiên đanh
giọng quát.
Mỹ Ly giật mình, nhưng phát hiện ra y đang sầm mặt
nhìn bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của Giang Liễu, “Ngươi là chủ hay cách cách là
chủ?” Giọng nói uy nghiêm lạnh lùng khiến Giang Liễu sợ đến phát khóc.
“Cách cách, để nô tỳ làm cho…” Giang Liễu lập cà lập
cập giật lấy đôi đũa trên tay nàng, nghẹn ngào hạ giọng van xin. Mỹ Ly áy náy,
chỉ biết cười khổ, nàng đã quen tự làm lấy mọi việc, vào mắt y lại thành cảnh
đầy tớ khinh chủ, y và nàng chẳng bao giờ có cái nhìn giống nhau cả.
“Cũng xới cho ta một chén!” Y ra hiệu cho Giang Liễu,
cô bé đã bị y hù cho vỡ mật rồi.
Thừa Nghị gắp một miếng trứng rán vào bát Mỹ Ly. Nàng
mỉm cười cảm ơn, ai nấy im lặng dùng cơm. Hai người đã quen sống một mình, ăn
cơm đương nhiên là chẳng hề nói chuyện. Tĩnh Hiên gắp một đũa rau, rau chưa
được thái nhỏ, mang tiếng là món xào nhưng chẳng khác gì món luộc. Y bỏ vào
miệng, nhạt toẹt ra, y cau mày. Thừa Nghị và Mỹ Ly, hai năm nay ăn toàn những
món thế này sao? Mắt y tối lại, nhìn sang hai người không hề chê bai thức ăn,
trong lòng chua chát chẳng hiểu nên nghĩ sao mới phải.
Tùy tùng của Tĩnh Hiên cho hai tên lính bưng mâm vào
lần nữa, một mâm là thức ăn nấu riêng cho y, tuy vẫn đơn sơ nhưng được chuẩn bị
cẩn thận, mùi thơm phưng phức, còn có một bát chân giò kho. Mâm kia bày hai
bình rượu, Thừa Nghị buông luôn bát đũa, cầm một bình lên tu ồng ộc.
Mỹ Ly đặt bát xuống, lễ phép nói: “Tôi ăn xong rồi.”
Lập tức đứng dậy đi thu gom chăn đệm đang phơi.
Giang Liễu nhìn trộm mấy món vừa được bày lên bàn đá
mà chẳng ai nhìn ngó đến, có ý muốn ăn nhưng lại khiếp đảm trước sắc mặt lạnh
như băng của Tĩnh Hiên. Y quăng bát xuống, Giang Liễu sợ đến mức nhảy bật khỏi
ghế, chạy đến bên Mỹ Ly, chỉ muốn trốn vào dưới váy của nàng. Mỹ Ly vừa thu dọn
chăn đệm, vừa nhìn cô ta lắc đầu an ủi, rõ ràng không ngại ngần gì cơn giận vô
duyên cớ của Tĩnh Hiên. Lúc quay đầu, nàng vô tình chạm vào ánh mắt giận dữ
bừng bừng ấy, y đang trừng mắt lườm nàng sao?
Nàng ôm chăn đệm đi vào trong phòng. Khánh vương gia
bị nàng làm phiền quen rồi, nay lại cảm thấy bị coi thường trước thái độ “biết
mình là ai” của nàng. Nàng chẳng bao giờ đoán được tâm tư y, cũng may bây giờ
nàng không cần phải đoán nữa.
“Dọn sạch! Bưng xuống!” Y đột nhiên nổi giận quát tùy
tùng, “Các ngươi cũng cút đi!”
Hai gã tùy tùng nịnh bợ không đúng chỗ, nơm nớp lo sợ
thúc giục tên lính đang run lẩy bẩy nhanh chóng dọn sạch mấy món ăn vừa dọn
lên.
Mỹ Ly đánh thức Giang Liễu đang ngủ bên cạnh, cô bé
còn nhỏ, ở tuổi ham ăn ham ngủ. Mỹ Ly rất sợ mình sẽ kêu thét lên trong mộng,
nhưng không nỡ bắt Giang Liễu đã cùng nàng bôn ba suốt cả ngày trời thức canh
đêm, nên chỉ đành cố gắng không chợp mắt, mơ mơ màng màng kiên trì đến khi trời
sáng.
Biết sáng nay Thừa Nghị và Tĩnh Hiên phải đi Phong
Đài, nàng vội giục Giang Liễu sớm tỉnh dậy để khỏi làm chậm trễ hành trình.
Rửa mặt trang điểm xong xuôi, nàng cứ tưởng Thừa Nghị
và Tĩnh Hiên còn chưa thức giấc, mở cửa ra khỏi phòng mới phát hiện hai người
đã đi hết một bài quyền, đằng trước đằng sau lớp áo mỏng đều thấm ướt mồ hôi,
hơi thở gấp gáp. Thấy nàng bước ra, họ cùng dừng tay.
Người hầu của Tĩnh Hiên biết ý bưng tới hai thau nước
hầu hạ hai người rửa mặt thay áo. Mỹ Ly ngần ngại, nhưng lui về phòng thì lại
quá kiểu cách, chỉ đành cúi đầu giả vờ tản bộ ngoài sân. Cũng may chẳng bao lâu
sau có binh sĩ bưng đồ điểm tâm đến, nàng cũng nhân đó quay về, giúp một tay
bày biện.
Thừa Nghị đã thay áo xong, đứng dưới gốc cây thẫn thờ
yên lặng. Mỹ Ly thấy hắn vẫn trầm mặc ít nói, nhưng vẻ u ám lúc mới gặp đã tiêu
tan khá nhiều, đôi mắt buồn nay le lói chút ánh sáng. Nàng động lòng thương
cảm, cả cuộc đời còn lại hắn quyết dành hết cho trận đánh với Chuẩn Cát Nhĩ
sao? Thật ra, hai năm nay, Thừa Nghị ca còn khổ hơn nàng nhiều. Nàng ít nhất
còn biết mình sẽ có ngày được thả, hắn thì chẳng biết khi nào mới giải thoát
được.
“Ăn cơm thôi.” Nàng dịu giọng gọi hắn, bởi không kịp
chuẩn bị, giọng nàng nghẹn ngào, thấm đẫm bi ai. Thế mà nàng từng nghĩ rằng
Thừa Nghị ca ca còn cứng rắn hơn cả Tĩnh Hiên, nàng cười khổ, trước giờ nàng
vẫn chẳng biết nhìn người mà.
Tĩnh Hiên không nói tiếng nào, ngồm ngoàm cắn bánh
bao, không thèm đụng tới mấy món hổ lốn do đầu bếp nơi này làm. Mỹ Ly chầm chậm
nhai từng miếng, lúc trước nàng dùng đủ cách đòi y mua đồ ăn vặt, y đều cố ý
không chiều lòng, lờ đi chẳng quan tâm, câu “Không ăn được thì chẳng thèm” mà
nàng nói hôm nào khiến y cảm thấy khó chịu, thôi thì lần này coi như bồi thường
y vậy.
Không nghĩ nhiều, nàng đẩy dĩa rau dấm trước mặt mình
đến gần tầm tay Tĩnh Hiên, ăn rau dấm kèm bánh bao thì ngon hơn nhiều so với
mấy món hổ