
éo tàn. “Xấu quá!” Nàng than
thở, ba năm bệnh liệt giường đã biến mỹ nhân tươi đẹp mê hồn thành bộ dạng khó
coi thế này. Cũng may, nàng không phải tiếp tục sống khổ sở nữa.
“Phúc tấn, uống thuốc đi!” Tề ma ma muốn giằng lấy
gương trong tay nàng, nhưng không thành công.
“Thuốc…” Hơi thở càng lúc càng dồn dập, Tố Doanh mỉm
cười, “Không uống nữa, ta đã uống đến tận cùng rồi.”
Tề ma ma muốn khóc nhưng cố nhịn. “Phúc tấn, có muốn
gặp Doãn Giác không?”
Tố Doanh lắc đầu, “Không, ta muốn gặp Tĩnh Hiên.” Nàng
hạ gương xuống, mỉm cười lạnh nhạt.
Mắt Tề ma ma ánh lên bi thương, không muốn để Tố Doanh
nhìn thấy, bà quay người dặn a hoàn đi chuyển lời.
Tĩnh Hiên đến không quá chậm, Tố Doanh lại cảm thấy
đợi y quá lâu, thật ra nàng một mực chờ đợi y, nhưng chẳng có ý nghĩa gì cả. Vì
y cũng đang đợi một người, đợi đến khi gặp được người đã mang đi mọi vui buồn
yêu hận của y.
Tĩnh Hiên nhìn người đàn bà sắp đến
lúc đèn cạn dầu khô trên giường. Vợ của y! Y mắc nợ nàng, nhiều không kém mắc
nợ Mỹ Ly. Y nhẹ nhàng cầm tay nàng, vài phần ăn năn, nhưng đa phần là bất lực.
Tố Doanh nhìn y mỉm cười, sắc mặt nhợt nhạt khiến mắt
môi trở nên mơ hồ, “Cuối cùng tôi cũng phải chết, ngài an tâm rồi chứ?” Nàng
bình tĩnh hỏi, nói chuyện sinh tử mà vẫn tỉnh như không.
“Tố Doanh…” Y thở dài, Tĩnh Hiên vương gia năm xưa ý
chí hăng hái, tuyệt đối không ngờ nổi cuộc đời tràn ngập dã tâm khát vọng lại
kết thúc một cách cô đơn như vậy. Thành tựu? Từ đầu y đã không cần thành tựu
làm gì nữa.
“Tôi chết rồi, ngài sẽ không phải lo có người ám hại
Doãn Khác. Ngài báo công với Mỹ Ly được rồi.” Nàng quá hiểu y, quá hiểu đến mức
chẳng còn cảm thấy tuyệt vọng nữa, cuối cùng nàng cũng có thể giống y, không
vui không buồn.
Y cười khổ gật đầu, không hề che giấu: “Đúng vậy!”
Mỹ Ly giao phó Doãn Khác cho y, trách nhiệm này đã trở
thành mục đích duy nhất của đời y.
Tố Doanh mỉm cười gật đầu, ra lệnh cho Tề ma ma, “Gọi
thế tử và Doãn Giác tới đây.”
Doãn Khác cùng tuổi với Doãn Giác, nhưng giờ cậu đã
trở thành một thiếu niên trầm mặc ít nói. So với cậu, Doãn Giác vẫn là một đứa
bé, cậu nhào vào giường bệnh của mẹ, òa lên khóc lớn.
“Thế tử…” Tố Doanh nắm tay con, đặt vào bàn tay nhỏ bé
chưa trưởng thành của Doãn Khác, “Doãn Giác là em trai của ngươi, về sau… ngươi
phải lo lắng cho nó!”
Doãn Khác gật đầu, “Vâng, phúc tấn.”
Tố Doanh không giao phó con trai cho Tĩnh Hiên. Nàng
hiểu rõ hơn ai hết, Tĩnh Hiên làm xong trách nhiệm của mình, sẽ đi đến nơi mà y
muốn đi nhất.
Lúc lâm chung, nàng nên nói gì với người đàn ông này
đây?
Nàng nhìn y mỉm cười mất mát, trước giờ nàng vẫn nhìn
lầm y. Y không phải là Khánh thân vương dã tâm bừng bừng không ai bì được, mà,
thật không ngờ, lại là một kẻ yêu đến cuồng si.
Tĩnh Hiên nắm lấy tay nàng, y cảm thấy bất lực trước
mọi chuyện, “Tố Doanh, ta xin lỗi nàng.”
Nàng lắc đầu, đến thời điểm này, ai xin lỗi ai có ý
nghĩa gì đâu?
Ngày trước, nhận thấy ánh mắt chăm chú của y nhìn Mỹ
Ly, lẽ ra nàng không nên tiếp tục mê mẩn lạc lối, lẽ ra đừng mơ ước vinh quang
của Khánh vương phi. Tình yêu của nàng pha trộn quá nhiều hư vinh, rơi vào kết
quả thế này, nàng cũng không thể trách Tĩnh Hiên hoàn toàn.
Nàng nhắm mắt. Khoảnh khác cuối cùng, lòng nàng chỉ
giữ lại được một tiếng thở dài sâu thẳm.
Năm Khang Hy thứ ba mươi hai, cuộc chiến lần hai giữa
Thanh triều và Chuẩn Cát Nhĩ bắt đầu.
Đám người đưa tiễn vẫn cất tiếng hoan hô liên hồi chờ
mong tin thắng trận, Tĩnh Hiên dắt ngựa chầm chậm đi trên con đường lát đá
xanh, không hề nghe thấy tiếng hò la vang dội bên tai.
Lần xuất chinh trước, y giận vẻ lãnh đạm của nàng,
cưỡi trên lưng ngựa cao nhất chỉ để nàng dễ dàng nhìn thấy. Y đợi nàng nói lời
chúc bình mình đắc thắng trở về, đợi nàng nói nhớ y, chờ y.
Cơn tức giận khi đó, thì ra chỉ là nỗi bịn rịn không
nỡ rời xa mà thôi.
Giờ đây y bị vây giữa đám đông chen chúc, nàng đã
không sao tìm thấy được rồi.
Không sao đâu, Mỹ Ly, ta có thể đi tìm nàng mà.
Y tủm tỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Khác đang
đứng bên thái hoàng thái hậu. Cậu liền rảo bước tiến lại chỗ y. Y vỗ vỗ vai Doãn
Khác, ngạc nhiên phát hiện con trai của y và Mỹ Ly đã cao đến mức này rồi. Mấy
năm nay, y cũng không xứng là một người cha.
Doãn Khác mấp máy môi, ba năm nay, hai cha con ai
cũng ôm nỗi đau riêng mình, sống trong cùng một phủ đệ nhưng rất hiếm khi gặp
mặt. Trước cử chỉ thân mật của cha, cậu cảm thấy bất ngờ mà xa lạ.
“Chúc a mã… chiến thắng trở về.” Dù gì cha cũng đi
viễn chinh ngàn dặm, cậu chân thành chúc phúc cho cha.
“Con đừng phụ lòng ngạch nương.”
Nhắc đến ngạch nương, Doãn Khác cụp mắt, hàng mi dài
cong vút chấp chới, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Tĩnh Hiên nhìn con trai, đứa bé này đang hận y sao?
Đúng vậy, đúng là nó nên hận y.
Doãn Khác chín tuổi đã là một đứa bé hết sức tuấn tú,
ngũ quan thanh tú ôn hòa, rất giống ngạch nương. Cũng bởi vì quá giống, bình
thường Tĩnh Hiên không muốn nhìn lâu, giờ đến lúc chia tay. Y mới có đủ dũng
khí quyến luyến ngắm nghía con.
Đại quân