
hai cửa trước sau. Khi hắn cùng tahoang đường trong viện ,
quả thật không có ai tiến vào nhìn thấy. Ta kín đáo lên kế hoạch, chỉ trốn đi
được một thời gian ngắn ngủi, chính là như hắn đã nói, việc này khiến hắn hổ
thẹn, khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục, hắn không ngừng dày vò ta, cho đến khi hắn
hài lòng thoả dạ.
Đợi ta rửa mặt, thay đổi xiêm y xong, hắn mới cho
người để mẫu thân và hạ nhân vào viện. Mẫu thân vừa vào viện, thấy thần sắc ta
vẫn như thường, mới buông trái tim đang thấp thỏm xuống, liền quay đầu thỉnh
tội với Hạ Hậu Thần. Lúc này, Hạ Hậu Thần lại có vẻ hào phóng, chẳng hề trách
cứ bà. Tuy vậy, mẫu thân vẫn còn nghi hoặc, tử tế quan sát biểu tình của ta. Ta
tận lực không suy nghĩ về trận điên cuồng mới nãy, chỉ nghĩ đến đợi ta hồi cung
rồi, có Hạ Hậu Thần âm thầm trợ giúp, sau khi lật đổ hoàng hậu, ta sẽ nhận được
nhiều lợi ích lớn. Tưởng tượng đến đây, ta liền biết biểu tình trên mặt ta là
hưng phấn, không có chút thần sắc bi thương nào. Ta nói: “Mẫu thân, hoàng
thượng biết chuyện thái hậu không liên quan đến con. Nương đừng lo lắng, lần
này hồi cung, con sẽ không để mặc người ta ức hiếp nữa.”
Quả nhiên, mẫu thân tin tưởng ta, nhưng cũng có chút
tiếc nuối: “Muội muội, mới vừa gặp nhau chưa bao lâu, lại phải chia lìa.”
Ta nghĩ đến điều này, tinh thần cũng chán nản. Tiểu
viện đầy cây bạch quả này tuy không tráng lệ như hoàng cung, nhưng lại là chỗ
duy nhất ta có thể an tâm ngủ ngon giấc.
Ta nói: “Mẫu thân đừng lo lắng, nữ nhi có cơ hội,
nhất định sẽ xin hoàng thượng đón mẫu thân vào cung gặp gỡ…”
Mẫu thân lo lắng nói: “Vụ án của thái hậu, bọn họ
sẽ không làm khó dễ nữa chứ?”
Ta nói: “Con không làn gì cả, toàn là bọn họ phán
đoán có lẽ có*. Mấy ánh mắt, mấy thần sắc hoảng loạn, đã khiến bọn họ cho rằng
túi hương mẫu thân làm có vấn đề, cũng không có chứng cứ rõ ràng. Nương yên
tâm, hoàng hậu sẽ không lấy việc này ra làm khó dễ nữa đâu. Nàng ta là một
người biết xem xét thời thế, làm sao lại phạm sai lầm như thế chứ?”
(*Có
lẽ có: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản,
Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có
lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.)
Nếu ta hồi cung, nàng sẽ hiểu người đón ta hồi cung đã
biết hết chân tướng. Nàng sẽ không mạo hiểm gây rối trước mặt hoàng thượng để
làm khó ta. Ta suy đoán, nàng nhất định sẽ đối xử với ta giống như trước, thậm
chí còn tốt hơn.
Xe ngựa đi trên đường trở về hoàng cung. Hễ việc gì
quan hệ đến hoàng cung đều được chuẩn bị hết sức ổn thỏa, ngay cả con đường lót
đá cũng được trải hết sức bằng phẳng. Con đường lát đá thông đến hoàng cung này
tất nhiên là thẳng tắp rộng rãi. Hàng xóm chung quanh vốn tưởng rằng người ở
trong tiểu viện chỉ là hai mẹ con bình thường, vì vậy khi cỗ xe do tám con ngựa
kéo đại biểu cho hoàng thất từ trong viện chạy ra, đã khiến cho không ít người
quan sát. Tuy mặt ta che sa, nhưng cũng cảm giác được ánh mắt của những người
chung quanh như đèn thăm dò, chiếu lên trên người ta. Sau này, chắc mẫu thân
lại phải chuyển nhà nữa rồi?
Ta cùng Hạ Hầu Thần ngồi trong xe ngựa, vừa mới hoang
đường một phen khiến thân thể ta mỏi mệt không chịu nổi, may mà hắn đã thỏa
mãn, cũng không động thủ trong xe ngựa lần nữa. Kỳ quái là, tinh thần ta lại vô
cùng hưng phấn. Vừa nghĩ đến việc đối chọi gay gắt cùng vị nữ tử xuất thân hào
môn kia, ta liền hoàn toàn không mỏi mệt nữa. Ta đã không có cách nào suy nghĩ
chu đáo, không có cách nào bận tâm nếu như nửa đường Hạ Hầu Thần trở mặt thì
phải làm sao. Ta hiện giờ, tựa như mũi tên đã rời cung, rốt cuộc cũng không
quay đầu lại được.
Huống chi, Hạ Hậu Thần làm sao chịu để ta quay đầu
lại?
Xe ngựa chạy trên đường, Hạ Hầu Thần không nói một
lời. Có hắn ngồi bên cạnh, sao ta dám vọng động, chỉ đành phải đoan
đoan chính chính ngồi. Thật sự nhịn không được, liền vạch rèm xe ngựa lên nhìn
ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy cửa cung nguy nga, cờ kỳ lân ở trước cửa cung
theo gió tung bay, còn có bức tường màu đỏ trên cánh cửa sơn son.
“Nữ nhân như nàng nếu không hồi
cung, thì biết nương thân ở đâu?” Hạ Hậu Thần ở bên cạnh ta chợt nhàn
nhạt nói.
Ta thấy hắn lại bắt đầu chua chát, liền trầm mặc không
nói. Hắn lại nói trúng tâm tư ta rồi, ở cùng mẫu thân một tháng, tuy rằng sinh
hoạt thư thái tự tại, nhưng chung quy ta luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó. Mỗi
khi đêm khuya tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn thấy bức tranh ong bướm ruộng đồng xanh
tươi trên đỉnh màn, ta lại nghĩ đến hoa mẫu đơn lộng lẫy trong cung. Trong nháy
mắt đó một nỗi buồn mất mát vô cớ chợt trào lên, làm sao có thể diễn tả bằng
ngôn từ?
Sau khi hắn nói xong câu đó, thấy ta không đáp, cũng
không để ý đến ta nữa, cho đến khi xe ngựa chạy vào nội cung, mới nói:
” Lan Nhược hiên này không nên ở. Trẫm không thích cái tên ấy, luôn cảm
thấy có chút không may, về sau nàng đến ở Chiêu Tường các đi.”
Nét mặt ta đầy vẻ cẩn thận, gật đầu tạ ơn với hắn
trong xe. Chiêu Tường và Chiêu Thuần chỉ khác nh