XtGem Forum catalog
Thục Nữ Pk Xã Hội Đen

Thục Nữ Pk Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324162

Bình chọn: 9.00/10/416 lượt.

u lấy!

Hai người đang đứng nhìn nhau tình tứ, thì mẹ Nại Nại đứng sau nhẫn nhịn hồi

lâu cuối cùng cũng ho lên nhắc nhở: “Xong thì tìm chỗ nào ngồi xuống”.

Í, Nại Nại giật mình, hoang mang nói: “Mẹ, sao mẹ đứng sau lưng mà không lên

tiếng?”

“Con cũng phải nhìn mẹ thì mẹ mới nói được chứ”. Bà bình thản trả lời.

Tên tiểu tử đáng chết, rõ ràng nhìn thấy bà đứng ngay phía sau mà vẫn tiếp tục

cảnh tượng không lợi cho người già, đừng tưởng bà không biết anh đang định giở

trò gì.

Cho dù Nại Nại bằng lòng cũng không được. Lại dám trêu ghẹo con gái trong địa

bàn của bà. Tên tiểu tử đáng chết.

Lôi Kình quay người qua, cung kính tự giới thiệu bản thân: “Chào bác, cháu tên

Lôi Kình, cháu là … bạn tốt của Nại Nại”.

Giây phút ngừng nghỉ giữa câu của Lôi Kình, tim Nại Nại như sắp bật ra ngoài,

chỉ sợ anh dùng từ ngữ quá thân mật.

Mẹ Nại Nại gật đầu, ánh

mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá, sau khi đã nhìn đối phương tỉ mỉ một lần, bà

quay sang nói với Nại Nại: “Ngồi xuống đi, còn con mau đi rót nước”.

Thần thái Nại Nại không mấy thoải mái, nhìn Lôi Kình ra hiệu nói ít thôi, rồi

mới quay người đi vào bếp.

Gần đây hình như mình chuyên đi rót trà pha nước? Nại Nại vừa tìm trà pha vừa

nghĩ. Lần trước pha trà rót nước xong, đối thủ biến bạn bè, lần này không biết

mẹ cô và Lôi Kình có bắt tay hoà thuận trong lúc cô pha trà không nữa? Nếu thực

sự như vậy thì phải cảm ơn trời đất rồi.

Lôi Kình ngồi trên sô pha, dáng vẻ vẫn được xem là lễ độ, mắt nhìn vào người

đàn bà thần thái giống hệt Nại Nại.

Anh nhớ lại những lời Lão Thất nói, Nại Nại từ nhỏ mồ côi cha, một tay mẹ nuôi

nấng đến lớn, cho nên sự kính phục và ỷ lại vào mẹ là vô cùng lớn.

“Nại Nại nhà tôi không thông minh”. Bà thẳng thắn vào đề, lúc nói còn nhìn Nại

Nại đang bận rộn trong bếp, nói khá nhỏ.

“Cái này cháu cũng biết”. Lôi Kình cười nói, sau đó cũng nhìn theo hướng mắt

bà, Nại Nại đang bận rộn đi lại trong bếp, không biết đang tìm kiếm cái gì.

Trước mắt biểu hiện của Lôi Kình lúc này vẫn rất tốt. Nhưng bà không dám nhẹ dạ

cả tin nữa. Biểu hiện trong lần đầu gặp mặt của Lữ Nghị cũng rất tốt. Ai ngờ

rằng sau này lại có nhân tình nhân ngãi bên ngoài. Cho nên lần này bà phải “giữ

thành” nghiêm túc, ra tâm ra sức vì con bé ngốc Nại Nại.

“Nhà tôi không tiền không thế, đương nhiên cũng không dám nhìn vào các nhà có

tiền có thế. Nại Nại nhà tôi đời này đã chịu nhiều đau khổ, con bé lại chẳng

thổ lộ với ai, nhưng tôi biết rõ nó luôn thấy buồn tủi. Từ nhỏ đã mồ côi cha,

lớn lên lập gia đình thì chồng lại ngoại tình, rõ ràng là đã 30 tuổi vậy mà vẫn

đơn thuần như đứa trẻ, giao con bé cho ai tôi cũng không an tâm”.

“Cháu cũng không yên tâm”. Lôi Kình cười tiếp lời mẹ vợ.

Bà cảm thấy bất ngờ trước câu trả lời của Lôi Kình: “Cậu có ý gì?”

“Nại Nại quá đơn thuần, quá lương thiện, để cô ấy bên ngoài coi như đợi người

ta đến lừa, ít nhất để chỗ cháu thì không có ai dám lừa gạt cô ấy”. Thấy Nại

Nại đang nhìn về phía mình, anh còn đưa tay lên vẫy. Tiếp đó là loảng xoảng một

trận, hình như chiếc đĩa bị rơi trên sàn, anh càng nở nụ cười tươi rói.

“Tiếc là cái phúc này lớn quá, sợ rằng Nại Nại nó không hưởng được”. Mẹ Nại Nại

lạnh lùng nói: “Nại Nại không chịu được khổ, cũng không hưởng nổi phúc, tốt

nhất là cứ yên bình mà sống thôi”.

Lôi Kình lông mày nhếch lên, khuôn miệng giữ nguyên trạng thái tươi cười. Lão

thái bà thật gian xảo, rõ là trong lời chất chứa bao ngụ ý.

Mẹ Nại Nại quay lại nhìn Lôi Kình cười: “Vậy thì hôm nay Lôi tiên sinh đến đây

là vì…”

“Cháu yêu Nại Nại và cũng muốn kết hôn với cô ấy”. Lôi Kình đi thẳng vào mục

đích chính.

“Ồ!” Sau khi nói một từ duy nhất đó, bà không nói thêm gì. Các cư xử đó làm Lôi

Kình không biết nên phòng ngự ra sao.

Một hồi lâu sau chẳng ai nói gì nữa, tiếp đó thì Nại Nại bê nước từ trong bếp

ra, đặt trên bàn, ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ, không mấy thoải mái ngồi nhìn Lôi

Kình đối diện bị thẩm vấn.

“Cháu là nghiêm túc ạ”. Lôi Kình lại bổ sung thêm một câu.

“Năm nay Lôi tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi”. Mẹ Nại Nại đột nhiên hỏi câu này

khiến Lôi Kình không kịp trở tay.

Anh nghiêm nghị trả lời: “35 tuổi ạ”

“Nại Nại nhà tôi năm nay cũng 31 rồi, không phải con trẻ nữa”. Bà nói tiếp.

Nại Nại ngồi bên phản đối: “Con mới hơn ba mươi thôi”.

“Thế không phải là 31 sao?” Mẹ cô chẳng giữ chút thể diện nào cho con.

“Với tuổi này thì không còn chơi đùa được nữa. Lôi tiên sinh tướng mạo đường

đường, hoàn toàn có thể tìm các cô gái trẻ tầm hai mấy. Cậu có thể nói tại sao

lại thích Nại Nại nhà tôi? Phải chăng vì nó ngốc nghếch?”

“Đương nhiên không phải…” Câu chuyện đột nhiên trở nên khó khăn, Lôi Kình mỉm

cười: “Cháu cảm thấy…”

“Không có gì là cảm thấy hay không. Mà phải nói rõ rằng, tôi nhận thấy điều

kiện của cậu không phù hợp với gia đình tôi. Sự nghiệp, con người cậu và Nại

Nại không tương xứng. Điều quan trọng nhất tôi thấy Nại Nại ở cùng rất nguy

hiểm. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi không chấp nhận cậu”. Lời nói

mẹ Nại Nại nghiêm túc và thẳng thắn.

“Cháu thấy Nại Nại đã thành n