
ờng Tâm mới mở lòng từ bi mà dẫn dắt quản gia ra cửa.
“Lôi tiên sinh khỏe.” Quản gia Mạc cung kính nói,
trung thực tường thuật lại mệnh lệnh của chủ nhân Đường Bá Vũ “Chủ nhân
có chuyện muốn thương lượng cùng các vị cán bộ cao cấp, bây giờ người đã ở bên trong phòng tổng giám đốc. Xin Lôi tiên sinh tới đó dùng cơm rồi
cùng đi họp.”
“Trời ạ, đừng nói tới chuyện đi họp nữa.” Đường Tâm phất tay một cái, đầu nhỏ chuyển động chung quanh, mong đợi nhìn phía
trước “Vừa rồi không phải chú đang gọi Mật Nhi sao? Chị Mật Nhi có đến
không?”
“Cô ấy về rồi.” Lôi Đình cứng đờ nói.
Khuôn mặt
nhỏ nhắn của Đường Tâm xụ xuống “Thật đáng tiếc, cháu còn muốn nhìn chị
ấy, chị ấy thật xinh đẹp! Sao chú không giữ chị ấy lại?”
“Ông
nghĩ, Lôi tiên sinh nhất định đã giữ Mật Nhi tiểu thư lại suốt đêm rồi.” Quản gia Mạc âm điệu cung kính lễ độ như cũ nhưng lời nói lại rất kinh
người.
Miệng Đường Tâm kinh ngạc khẽ nhếch, chớp mắt vài cái, cẩn thận từng li từng tí nuốt một bãi nước miếng “Quản gia Mạc, lời của ông có phải giống như suy nghĩ của cháu hay không?”
Từ nhỏ nhìn phái nữ luôn tấn công các chú cộng thêm tư chất thông minh. Cô đối với
chuyện nam nữ cũng không xa lạ gì sớm đã thành thói quen nhìn các chú
đổi người đẹp như thay áo, chẳng qua là không ngờ tới, mấy ngày trước
mới thấy người đẹp như vậy, nhanh chóng liền bị Lôi Đình túm được! Ngày
thường nhìn Lôi Đình luôn trầm mặc không nói, lạnh lùng mà khó thân cận, không nghĩ tới ở phương diện phái nữ có nhiều kế sách, nhanh chóng đưa
chị Mật Nhi bắt vào tay.
Đường Tâm nhún vai, chẳng biết tại sao,
cô chính là có cảm giác đặc biệt tốt đối với Mật Nhi. Có thể là bởi vì
Mật Nhi xinh đẹp cũng có thể bởi vì trên người Mật Nhi tựa hồ khác những ả đàn bà khác. Nếu không, tại sao Lôi Đình luôn luôn có khuôn mặt không thay đổi với phái nữ, sáng sớm lại liền điên cuồng hét lên trước cửa
thang máy kêu tên Mật Nhi?
“Bất luận các người có ý gì, xin lập
tức rời đi.” Lôi Đình tức giận nói. Anh biết cho dù bây giờ đuổi theo
cũng không kịp hoặc giả anh có thể đợi đến đêm truy tìm Mật Nhi ở quán
rượu.
“A, hạ lệnh đuổi khách? Đừng quên đây là địa bàn của ba
cháu đó!” khóe miệng Đường Tâm tươi cười nói “Nhìn dáng vẻ của chú rất
nóng lòng, muốn đuổi theo Mật Nhi chứ gì? Nhưng mà hội nghị kia lại rất
khẩn cấp, không đi không được. Như vậy đi, đợi lát nữa các chú họp xong, chúng ta cùng chuồn êm đi tìm Mật Nhi.” Đường Tâm đương nhiên nói.
“Tiểu thư, cháu không được đến quán rượu hay khách sạn, chuyện lần trước thật vất vả mới dịu xuống. Nếu chủ nhân biết cháu lại mạo hiểm, tiền về hưu
của lão đây rất có thể bị hớt mất “ Quản gia Mạc lễ phép nói xong kéo cổ áo Đường Tâm đi ra ngoài.
“A, buông tay! Đừng kéo cháu, cháu
muốn đi tìm chị Mật Nhi. . . . . .” Đường Tâm hét to, thân thể nho nhỏ
đã bị quản gia xách lên giữa không trung.
Quản gia Mạc giống như
giơ thịt heo lên, cẩn thận duỗi thẳng tay đi vào thang máy. Đang lúc lựa chọn tầng để đi, ông đột nhiên nhớ tới điều gì lại thò đầu ra từ trong
thang máy, hết sức lễ phép nói với Lôi Đình.
“Đúng rồi, Lôi tiên
sinh, quên nói cho ngài một chuyện.” Ông khẽ mỉm cười, biểu tình kia
giống như là đang bàn luận về thời tiết hôm nay “Ngài quên mặc quần áo
rồi, như vậy rất dễ cảm lạnh.” Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc rất lớn, có thiết bị hoàn mỹ
nhất cùng với vật dụng xa hoa nhất. Nơi này vốn chỉ có hơi thở nguội
lạnh, ám hiệu tính khí chủ nhân không thể thân cận. Cách đây không lâu,
sự dịu dàng của phái nữ từ từ lan ra tiến vào trong gian phòng làm việc
này.
Bàn gỗ xuất hiện đóa hoa tươi, tuy nhiên, tay nghề cắm hoa
có chút vụng về nhưng vẫn tăng thêm một tia dịu dàng. Mà ghế da phía sau bàn làm việc vì có một đôi tình nhân ôm hôn nhau mà đung đưa.
Thật vất vả, Đường Bá Vũ ngẩng đầu lên, yêu thương nhìn kiều thê trong ngực
thở hỗn hển “Thật đáng tiếc, anh nhất định phải đi họp.” Anh thở dài,
trong giọng nói rất bất đắc dĩ.
Sắc mặt Phương Tình đỏ tươi, vùi
mặt vào trước ngực anh, cười trộm “Đừng hao tổn sức lực nữa, cà phê sắp
lạnh rồi.” Cô nhỏ giọng nói gương mặt hạnh phúc dựa vào anh.
Đường Bá Vũ khẽ mỉm cười “Anh thà tiếp tục hôn em.” Anh nói, trốn tránh không uống ly cà phê kia. Nói thật, Tình Nhi nấu cà phê thật sự không phải
khó uống bình thường, vì không muốn tổn thương lòng tự ái của kiều thê,
dưới tình huống này, anh lựa chọn biện pháp tốt nhất, để cho cô “Vội”
đến quên chuyện cà phê này.
Tình Nhi cười duyên, ngồi trên đùi anh lắc chân đắm chìm trong tình yêu càng trở nên xinh đẹp “Đừng như vậy, bọn họ sắp vào.”
“Dẹp bọn họ sang một bên đi!” Đường Bá Vũ không kiên nhẫn nói. Anh gầm nhẹ
một tiếng, không chịu nổi hấp dẫn, lần nữa hôn lên môi cô.
Giống
như là nhìn thấy thời gian tốt, quản gia Mạc lễ phép gõ cửa, sau đó đẩy
cà phê hương nồng cùng với chút điểm tâm đơn giản tiến vào phòng làm
việc của tổng giám đốc “Chủ nhân, phu nhân. Xin sớm kết thúc vận động
buổi sáng đi, cán bộ cao cấp sắp lại đây rồi.” Ông nhàn nhã nói, đối với cảnh tượng trước mắt đã sớm thấy nhưng không thể