
Màn đêm trụy lạc xa hoa, không người nào có thể nhận ra những gì ẩn
chứa bên trong, những người dụng tâm cũng chỉ nhìn ra được một ít điều
kẻ khác không thấy. Một đám người bước ra từ KTV Crown lớn nhất thành
phố này. Nhìn dáng đi của bọn họ, tay khoát vai nhau, chân rung đùi đắc ý là có thể nhận ra vài người đã say. Có điều sự khác nhau duy nhất là có kẻ giả say, có kẻ say túy lúy
Vài người trong đó không ngừng nắm tay hai người khác, miệng liên hồi: “Hợp tác thành công, hợp tác thành công….”, “Lần sau tụ họp tiếp, nhất định phải tụ họp….”. Nói đi nói lại cũng chỉ bấy nhiêu. Nghe những lời như thế, hai người kia cũng gật đầu thật thành ý
Nhưng cẩn thận quan sát có thể thấy trong hai người vận âu phục xám kia đã có một người nhíu mày, tuy không rõ ràng nhưng vẫn có thể cảm giác như
vậy. Người còn lại thấy thế liền vẫy tay đón xe sắp xếp cho họ trở về,
cúi người dặn dò tài xế lái xe cẩn thận, đảm bảo vài vị lão bản có thể
về đến nhà nghỉ ngơi an toàn
Thu xếp xong, người đó đứng thẳng
lưng nhìn đoàn xe nối đuôi rời đi, chỉ để lại một ít khói cho hai người
chậm rãi thưởng thức. Khi làn khói xe như tấm mạng che mặt tan đi, rốt
cuộc có thể nhìn rõ mặt hai người kia
Người vừa tiễn những người
khác về so với người mặc bộ âu phục xám còn lại, cách ăn mặc không tạo
nhiều áp lực như vậy, màu xám nhạt thoải mái hơn nhiều, tuy rằng cũng là âu phục chuẩn mực nhưng lại là gam màu trung tính, làm cho người ta
không quá mức câu nệ. Thêm vào đó, ngũ quan ôn nhuận mang theo cặp kính
mắt xám bạc như che đi một ít tinh quang trong mắt, lại có vẻ tao nhã,
không hề nguy hiểm gì. Người này chính là Mục Kiệt
Người còn lại
là Tống Đình Phàm, khuôn mặt quá nghiêm túc làm người ta dè chừng, đôi
môi mỏng hơi rũ xuống làm người ta cảm thấy lạnh lùng. Khuôn mặt mặc dù
đã hiện vẻ mệt mỏi, nhưng cặp mắt vẫn luôn nheo lại khi nhìn người khác
lại đang sáng ngời.
Ai nhận ra đây là hai người mới say rượu vừa rồi được?
Mục Kiệt quay đầu, nhướng mi hỏi Tống Đình Phàm: “Còn chịu được không?”
Hỏi xong liền thấy Tống Đình Phàm dùng ngón cái và ngón trỏ xoa xoa mi tâm, bộ dáng như ghét bỏ làm lơ. Nhìn bộ dáng như vậy, Mục Kiệt cũng biết
câu hỏi vừa rồi có vẻ dư thừa. Kì thật hắn cũng biết là dư thừa, chỉ cần Tống Đình Phàm hơi nhíu mày, hắn cũng đã nhận ra, dựa vào tình bạn từ
nhỏ đến lớn của hai người, điểm ăn ý ấy tất nhiên sẽ có. Câu hỏi vừa rồi chỉ là trêu chọc Tống Đình Phàm một chút thôi
Tống Đình Phàm ngẩng đầu liếc hắn, trong ánh mắt rõ ràng muốn nói: “Cậu nói tiếp thử xem! Rõ ràng đã biết còn hỏi!”
Mục Kiệt chỉ có thể bất đắc dĩ cười: “Cậu cũng không thể trách tôi, ai bảo mẹ Lưu Dụ mừng thọ 50 tuổi nên cậu ấy
mới phải quay về Bắc Kinh. Bằng không những buổi xã giao thế này, tôi
làm sao dám bắt cậu đi theo được? Nhưng tôi phải nói thật, ngày mai cậu
không muốn cùng tôi trở về sao? Không muốn lộ diện? Dù sao đây cũng là
lễ mừng thọ của trưởng bối”
Tống Đình Phàm trầm mặc chốc lát, nói: “Cậu mang quà đi giúp tôi là được rồi”
Đã như vậy, Mục Kiệt biết mình không cần nói thêm nữa, hai người là huynh
đệ hơn mười mấy năm, trong lòng bạn nghĩ gì, hắn chắc chắn mình hiểu
được. Hắn biết Tống Đình Phàm không về tham dự vì không muốn gặp người
nhà thôi. Lễ mừng thọ 50 của mẹ Lưu Dụ cho dù không tổ chức rình rang,
cũng sẽ mở tiệc mời những gia đình có giao tình, mà gia đình của Tống
Đình Phàm chắc chắn sẽ đứng đầu danh sách
Dừng đề tài, Mục Kiệt hỏi: “Tôi lái xe đưa cậu về?”. Tống Đình Phàm lắc đầu: “Không cần, cậu về sớm một chút đi, ngày mai còn bay, tôi gọi điện cho lão
Vương, gọi ông ấy đến đón là được rồi. Nhân tiện còn ghé qua công ty lấy tập văn kiện”. Mục Kiệt dặn dò vài câu rồi cũng lái xe đi trước
Tống Đình Phàm gọi điện cho lão Vương, chưa đến 10 phút xe đã đến. Trong
thời gian đợi xe, kì thật trời đã về khuya, gió lạnh thổi qua đã làm hắn thanh tỉnh một chút, cuối cùng cũng xua đi một chút mùi ghê tởm trong
KTV kia. Tống Đình Phàm bước vào xe liền nói: “Đến công ty”. Sau đó nhắm mắt dưỡng thần
Trên đường đi, khi sắp đến công ty, bởi vì có người băng qua đường đột ngột, lão Vương trở tay không kịp liền thắng gấp. Cú thắng gấp khiến dạ dày
Tống Đình Phàm xáo động. Hắn mở mắt, nói với lão Vương: “Thôi khỏi lái nữa, đoạn đường còn lại cũng không xa, tôi đi bộ đến công ty cũng được”. Lão Vương nghe giọng nói của Giám Đốc, đoán không ra Tống Đình Phàm có bực bội hay không, mở miệng muốn giải thích: “Tôi… Vừa rồi…”. Tống Đình Phàm khoát tay ngăn lại: “Không sao, bác về trước đi”. Vì thế, Tống Đình Phàm xuống xe, đi bộ đến công ty
Đoạn đường đi bộ Tổng Đình Phàm rõ ràng thấy thoải mái hơn, tuy ở trong
thành phố nhưng cũng không thể có cảm giác mới mẻ hơn, nhưng ít nhất
không khí bây giờ là từ bầu trời chứ không phải trong khoang xe nhỏ hẹp
đầy mùi da pha lẫn mùi xăng kia. Cuối cùng, biểu tình của Tống Đình Phàm cũng nhu hòa đi một ít
Khi hắn đến công ty, tứ phía đèn đuốc vẫn sáng rực, hắn thầm nghĩ nơi này không hổ danh là vùng Tam Gíac Vàng của thành phố
Cơ hồ chung quanh vùng Tam Giác Vàng