Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324925

Bình chọn: 8.00/10/492 lượt.

ại giả bộ ngủ. Cô không phải người ngốc, làm sao có thể nói thật lòng cho Sở Thiên Ngạo biết.

Sở Thiên Ngạo hừ lạnh một tiếng: "Chồng sắp cưới của Lương Noãn Noãn tên là gì?"

Mạc Tiểu Hàn giật mình, mặc dù vẫn nhắm mắt lại, nhưng hàng mi thật dài vẫn run rẩy, bị ánh mắt Sở Thiên Ngạo nhìn thấy rất rõ ràng.

"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Mạc Tiểu Hàn cố gắng giả bộ điềm nhiên như không có việc gì.

Sở Thiên Ngạo quay đầu nhìn Mạc Tiểu Hàn một cái, con ngươi tối đen thoáng qua ánh sáng lạnh sắc bén, "Em có quen biết với hắn?"

Mạc Tiểu Hàn sợ tới mức bật dậy ngồi thẳng người ngay lập tức: "Không biết không biết, tôi làm sao mà biết anh ta được?"

Ánh mắt Sở Thiên Ngạo càng lạnh hơn, giọng nói cũng mang theo một tia tàn nhẫn: "Mạc Tiểu Hàn, em tốt nhất thành thực một chút."

Mạc Tiểu Hàn lầu bầu một câu: "Hung ác như vậy làm gì?" Cơ thể co rút lại trong áo khoác của Sở Thiên Ngạo, nhỏ giọng nói, "Anh ta và tôi đều là người thành phố A. Trước kia đã gặp qua."

"Chỉ đơn giản là gặp qua thôi sao?" Tức giận trong mắt Sở Thiên Ngạo càng tăng lên. Mạc Tiểu Hàn, em cho tôi là đứa ngốc sao? Ánh mắt người đàn ông kia nhìn Mạc Tiểu Hàn vốn rất không phù hợp!

Biết rõ Sở Thiên Ngạo không có dễ lừa, Mạc Tiểu Hàn không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng nói một nửa sự thật: "Hắn, hắn trước kia là hàng xóm của tôi."

Sở Thiên Ngạo vặn cằm Mạc Tiểu Hàn qua, đôi mắt chim Ưng sắc bén nhìn chòng chọc vào mắt cô, tựa như đang nghiên cứu xem cô rốt cuộc có nói dối hay không.

Mạc Tiểu Hàn cố gắng khiến ánh mắt của mình thật ngây thơ và vô tội.

Hồi lâu sau, Sở Thiên Ngạo buông tay ra, Giọng nói vô tình lạnh như băng: "Điều thứ năm trong quy tắc tình nhân, không có lệnh của tôi, không cho phép tùy tiện cùng người đàn ông khác nói chuyện."

"Anh bị thần kinh a!" Mạc Tiểu Hàn thề với trời, cô thật không muốn chọc giận Sở Thiên Ngạo. Nhưng, Sở Thiên Ngạo có phải quá thái quá rồi hay không!

"Tôi hiểu rõ! Tôi cũng chỉ là một tình nhân! Nhưng tình nhân cũng không phải là người sao? Ngay cả tự do cơ bản nhất của người cũng không có? Tôi nói chuyện với người đàn ông khác chỉ một câu, thì chính là cho anh đội nón xanh (cho cắm sừng) rồi hả?"

"Có cho tôi mang nón xanh hay không cô là người rõ ràng nhất!" Sở Thiên Ngạo liếc mắt nhìn bụng Mạc Tiểu Hàn một cái. Sắc mặt vô cùng khó coi.

"Anh!" Mạc Tiểu Hàn im lặng triệt để, trong lòng đau nhói, đây là vết sẹo cùng sự đau đớn lớn nhất của cô, lại bị Sở Thiên Ngạo trắng trợn vạch trần như vậy.

Gạt áo khoác của Sở Thiên Ngạo đang mặc trên người ném lên người hắn: "Trả lại cho anh!"

Sở Thiên Ngạo chợt đạp thắng xe, bánh xe phát ra tiếng cọ xát chói tai trên mặt đất."Mạc Tiểu Hàn, đừng có chọc giận tôi!" Ánh mắt của Sở Thiên Ngạo phát ra những tia sáng lạnh lùng sắc bén giống như thanh đao.

Mạc Tiểu Hàn giương mắt nhìn sắc mặt của Sở Thiên Ngạo, trong lòng cũng có chút sợ, căm hận nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ. Cũng không muốn mình phải nhìn vẻ mặt đáng ghét của Sở Thiên Ngạo.

Không khí trong xe yên tĩnh khiến người ta ngột ngạt.

Xe chạy rất nhanh trên con đường rợp bóng cây. Giữa những cơn lắc lư chấn động nhịp nhàng đều đặn của chiếc xe, Mạc Tiểu Hàn nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Ánh mắt Sở Thiên Ngạo nhìn lướt qua Mạc Tiểu Hàn, phát hiện người phụ nữ nhỏ này vậy mà đã ngủ thiếp đi rồi. Trong lòng nổi lên nỗi giận dữ không tên. Người phụ nữ này thật là không tim không phổi mà, mới vừa rồi còn tranh cãi tíu tít, mà chỉ trong chớp mắt, cô đã ngủ thiếp đi!

Ngón tay thon dài vươn ra, muốn đụng vào mặt Mạc Tiểu Hàn để kêu cô tỉnh lại, nhưng mới đưa tới giữa không trung đột nhiên dừng lại.

Mạc Tiểu Hàn ngủ say sưa. Trong xe có chút lạnh, cô ôm cánh tay thật chặt, cơ thể co nhỏ lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và trong suốt, hàng lông mi dài khép chặt quyến rũ. Đôi môi hồng khẽ hé, khiến nét mặt cô khi ngủ giống như một đứa trẻ ngây thơ.

Sở Thiên Ngạo nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Hàn, ánh mắt tức giận đùng đùng càng ngày càng dịu dàng, cuối cùng trở thành một chút cưng chiều. Đem áo khoác mới vừa rồi Mạc Tiểu Hàn ném trả lại cho hắn một lần nữa phủ lên người cô. Thấy người phụ nữ hài lòng dán chặt cằm vào chiếc áo khoác ấm áp, Sở Thiên Ngạo không biết rằng khóe môi mình đã cong lên thành một nụ cười.

Đến địa điểm tiệc tối. Ở bãi đỗ xe, những chiếc xe của những thương hiệu nổi tiếng đang tụ tập, những cô gái xinh đẹp áo mũ chỉnh tề cùng những người đàn ông đi qua đi lại, khiến cho bữa tiệc của những người giàu có này càng tăng thêm sắc thái.

Mạc Tiểu Hàn vẫn còn đang ngủ. Sở Thiên Ngạo vững vàng dừng xe, tắt động cơ. Hạ chỗ ngồi thấp xuống một chút, đôi tay vòng sau gáy, lẳng lặng nhìn chăm chú vẻ mặt Mạc Tiểu Hàn khi ngủ.

Trong mắt không còn những tia sắc bén và thù địch nữa, giờ phút này, bất luận người nào mà thấy một màn bên trong xe này, cũng sẽ cho là đây là một cặp vợ chồng yêu thương nhau thắm thiết.

Thời điểm người phụ nữ bướng bỉnh này ngoan ngoãn, nhìn thật đáng yêu. Sở Thiên Ngạo lướt mắt từ trên áo khoác đến những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Mạc Tiểu Hàn, trê