
ào phòng bệnh nào.
Cô không có ý xấu, cô chỉ là muốn liếc nhìn Thân Hạo Khiêm một cái xem như thế nào mà thôi.
Cô muốn biết hắn có khỏe hay không, bệnh có nghiêm trọng hay không. Cô cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của hắn, cho nên, chỉ cần lén nhìn là tốt rồi.
Đợi đến khi Lương Noãn Noãn đi tới trước một tòa nhà nhỏ màu vàng nằm trong một không gian thanh nhã, Mạc Tiểu Hàn mới hiểu được, thì ra là học trưởng Hạo lại ở cùng khu phòng bệnh với cô. Gần trong gang tấc mà lại giống như xa tận chân trời.
"Anh ở đầu sông, em ở cuối sông, ngày ngày tuy không gặp mặt, nhưng hai ta cùng uống nước chung một dòng sông." Mạc Tiểu Hàn chợt nhớ tới một điệu nhảy dân tộc cô đã biểu diễn trong hội diễn văn nghệ của trường năm đó, nhạc đệm đúng là bài hát này.
Khi đó, cô là một thiếu nữ thanh xuân 16 tuổi như nụ hoa vừa chớm nở, còn Thân Hạo Khiêm là một thiếu niên 18 tuổi đẹp trai nhẹ nhàng lịch sự. Cô ở trên sân khấu uyển chuyển nhảy múa, hắn đứng trong đám người nhốn nháo dưới sân khấu nhìn cô, ánh mắt xuyên qua tiếng người và tiếng nhạc, đi thẳng vào tim cô.
Dưới lớp hóa trang dày cộm, gương mặt của cô bị đốt cháy thành một màu đỏ tươi, ngay cả phấn lót cũng không che giấu được.
Thiếu niên 18 tuổi đẹp trai tuấn lãng, ánh mắt mang theo ngạc nhiên thú vị và khen ngợi, khiến buổi hội diễn long trọng kia, trở thành một món quà của một mình cô dâng tặng cô cho hắn. Quà tặng bí mật, bởi vì bí mật mà làm cho người ta vô cùng hạnh phúc.
Lương Noãn Noãn đi về phía cuối hành lang. Phòng bệnh này cũng có bố cục giống phòng bệnh Mạc Tiểu Hàn đang ở, bên cạnh có một ban công lớn, phía trước trang trí những bồn hoa rất lớn.
Mạc Tiểu Hàn đi tới ban công, núp vào những bồn hoa đầy sức sống đó, lén nhìn vào trong phòng bệnh.
Thân Hạo Khiêm nhìn có vẻ rất yếu ớt. Gương mặt hồng hào bây giờ có chút tái nhợt. Hắn ngồi ở trước bàn, dường như đang xem tài liệu trong laptop. Lương Noãn Noãn từ sau lưng ôm eo của hắn, thân mật hôn vào mặt hắn.
Trái tim đột nhiên đau nhói. Mặc dù sớm biết học trưởng Hạo đã đính hôn, mặc dù sớm biết bản thân mình không còn bất kỳ khả năng nào nữa, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hắn và một người phụ nữ khác thân mật như vậy, Mạc Tiểu Hàn vẫn có chút không chịu được.
Xem ra hắn vẫn khỏe, bệnh cũng không có gì nghiêm trọng. Chỉ cần hắn khỏe là tốt rồi.
Mau rời đi đi, đây không phải nơi mi có thể ở. Lúc này nên rời đi thôi! Rời đi thôi! Mạc Tiểu Hàn cố thuyết phục hai chân của mình di chuyển, lúc này nên rời đi thôi.
Nhưng hai chân cô dường như có suy nghĩ riêng của nó. Nó vẫn đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích chút nào.
Nước mắt ướt đẫm, nhìn thấy Lương Noãn Noãn dính vào trong ngực Thân Hạo Khiêm, đôi tay ôm sát cổ của hắn, dịu dàng ngọt ngào nói gì đó. Nhìn thấy Thân Hạo Khiêm cười dịu dàng, vươn tay vỗ vỗ vào lưng Lương Noãn Noãn.
Trái tim như bị một lưỡi dao sắc bén cắt nát, đau đến nỗi cô muốn tìm cái gì đó hàn gắn lại.
Cuối cùng những giọt nước mắt rơi xuống không kiểm soát được, chảy tràn trên gương mặt tái nhợt. Từng giọt từng giọt rơi vào đôi tay đang nắm chặt của cô. Móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay, cca3m giác đau nhói này cũng không thể so được với cơn đau đớn trong tim.
Mạc Tiểu Hàn muốn lau khô nước mắt, nhưng lại thấy vô dụng, nước mắt giống như chuỗi ngọc trai bị đứt không ngừng chảy xuống, làn da trắng nõn bị ngấm nước mắt có chút đau xót.
Cố gắng kềm chế tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng , Mạc Tiểu Hàn xoay người, từ từ rời khỏi ban công. Trong nháy mắt, cô giống như già đi hơn mười tuổi, động tác trở nên chậm chạp và nặng nề.
Mạc Tiểu Hàn, mi khóc cái gì? Rõ ràng ngay cả tư cách đau lòng mi cũng không có!
Một cô điều dưỡng bưng khay thuốc đi về phía phòng bệnh, nhìn Mạc Tiểu Hàn với vẻ kỳ quái. Cô gái này tới thăm tổng giám đốc Thân sao? Sao lại đi tới ban công.
Mạc Tiểu Hàn cuối cùng cũng không yên lòng, chỉ chỉ phòng bệnh của Thân Hạo Khiêm, nhìn cô điều dưỡng hỏi thăm: "Bệnh nhân phòng 201 tên là Thân Hạo Khiêm bị bệnh gì vậy ạ?"
Cô điều dưỡng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn là thành thật trả lời: "A, ngài ấy bị chảy máu dạ dày (xuất huyết tiêu hóa). Đã ở đây một thời gian rồi. Ngày mai sẽ được xuất viện." Cô điều dưỡng nói xong hướng phòng bệnh đi tới, vừa đi vừa than phiền: "Những vị tổng giám đốc này, không biết thương xót thân thể của mình. Xã giao là không tránh khỏi phải uống rượu, nhưng đừng uống quá mức chứ! . . . . . ."
Mạc Tiểu Hàn đột nhiên có chút đau lòng, cô vốn nghĩ chỉ là cảm mạo nóng sốt bình thường ..., không ngờ là chảy máu dạ dày, khó trách sắc mặt hắn lại nhợt nhạt như vậy.
Mạc Tiểu Hàn còn đang ngẩn người, điện thoại di động trong túi chợt vang lên. Là Sở Thiên Ngạo.
"Đang ở đâu?" Giọng nói của Sở Thiên Ngạo trước sau vẫn bá đạo như vậy.
Hôm nay hắn cố ý lái xe đến một nhà hàng nấu cháo gà rất nổi tiếng mua cho cô một hộp cháo gà, ở trên đường bấm còi liên tục, khó khăn lắm mới về được tới đây, sợ cháo gà nguội, hắn vẫn ôm vào trong ngực, khiến quần áo dính đầy dầu mỡ. Nhưng khi về lại không thấy bóng dáng người phụ nữ nhỏ bé đó đâu! Vú Trươ