
âu nữa, hoàn toàn ko để lại chút đất bụi làm dấu. Hôm nay phòng tôi bị sao chổi gõ cửa hay sao mà đen quá vậy,
Ôm mặt đau lòng, khóc tức tưởi,
Chân vụng đá thùng, rác ngổn ngang
Cúi nhặt đống rác bốc mùi "ngào ngạt" cuối cùng, tôi thở
dài nhìn chiến tích lừng lẫy của mình. Cái thùng rác lúc nãy trong cơn
giận vô thức bị tôi đá văng đã trở về nguyên hiện trạng của nó, bụng đầy ắp rác. Còn tôi, đã thảm hại lại còn te tua hơn. Nắm thành 2 đấm tay
nhỏ, tôi ngậm đắng nuốt cay thu giấu bàn tay bẩn đầy vi khuẩn của mình
chờ ông lao công nghiệm thu xong thì sẵn sàng chuồn lẹ, cố nén uất hận
để ko vác thêm họa cho chính mình nữa. Bỏ ngoài tai những tiếng cười chế giếu, lơ đi những ánh nhìn kì quái và hành động chỉ trỏ của người đi
đường xung quanh, tôi bước từng bước, nhanh dần, nhanh dần. Cơn tủi hổ
cũng vô thức vỡ oà theo nhịp tim liên hồi.
-Tử Di_Giọng ai đó thật nhẹ nhàng vang lên sau lưng tôi, quá đỗi quen
thuộc, đôi chân bất giác dừng lại, kí ức chợt ùa về như sóng trào_Phải
cậu ko?
-..._Im lặng, chẳng thể nói gì, tôi có nén những giọt nước mắt chực trào trên khoé mi. Hận, hờn giận. Hận vì sao những lúc yếu đuối, người đó
lại đến bên. Hờn giận vì sao mãi ko thể quên sự ân cần của người đó mà
cứ khắc sâu
-Tử Di!_Người phía sau như ko thể chờ thêm được nữa, gằn giọng, kể cả quát lên cũng ko mất đi sự ấm áp ẩn chứa trong đó.
-..._Tôi vẫn quyết im lặng, hồn chiến lại mở hội nghị, một bên muốn bỏ
chạy, mặc cho con tim nhói đau vì nhớ; một bên lại nhất quyết chọn quay
đầu lại, chào hỏi người ta một tiếng, ra vẻ mình rất ổn, mỉm cười rồi
mới bỏ đi.
Nhưng nếu thực sự đã ko còn gì cả, mắc mớ gì phải quay lại chỉ để nhìn
người ta một cái, đê rồi chỉ thêm làm tổn thương chính mình. Giữa tôi và người đó, đã chấm dứt rồi, mọi thứ: quá khứ, hiện tại và cả tương lai.
Dặn lòng đừng luyến tiếc một cái nhìn, đừng thương nhớ một lời nói, tôi
lấy hết can đản bỏ chạy khi bàn tay ai đó khẽ chạm lên vai. Bán sống bán chết lao thẳng như tên bắn về hướng vô định phía trước. Cố ko cho người đó nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình, để người ta khỏi cảm thấy tội
lỗi, giằn vặt chính mình, rồi ko ai khiến lại tự phát thương hại tôi. Là con gái, ai chẳng muốn để lại trong người mình từng yêu những hình ảnh, những hoài niệm trong sáng nhất, đẹp đẽ nhất, tôi cũng vậy, dù với mọi
người, tôi là người ko bình thường, nói trắng ra là người phi thường,
nói quá lên là người đột biến gen, còn nói khiêm tốn chút là người hoàn
hảo.
Sức người vốn hữu hạn, dù là quán quân maratông một thời như tôi thì
nhiều nhất cũng lê được mấy chục mét là thâm hậu lắm rồi, huống hồ tôi
vừa chạy hết mấy trăm mét. Cơ thể tôi bắt đầu tê dại, hoa mắt chóng mặt
đến chao đảo trời đất, nhiều lúc tưởng chừng như ngất xỉu giữa đường,
phó mặc cho người ta đưa vào bệnh viện nào thì nằm vạ bệnh viện ấy, đến
lúc ra về người nhà thân tình chào đón, ô tô, taxi đến chở ầm ầm như mẫu nghi thiên hạ ấy, nghĩ mà sướng. Nhưng nếu tôi lịm đi lúc này, nhất
định con người đó, sẽ lại một lần nữa, bước vào cuộc sống của tôi,
thương hại tôi, sẽ lại thêm một lần nữa tự tay lấy dao rạch từng vạch
lên trái tim, để nó thôi đập loạn nhịp, để nó thôi điên cuồng nhớ đến
người đó, có như thế, bản thân tôi mới ko thôi chà đạp chính mình. Thế
nên dù có chết tôi nhất định phải chết ở nơi ko có bia mộ của người đó,
có phải sống, tôi nhất định ko đặt chân đến nửa địa cầu nơi người đó
đang tồn tại. Do đó….giờ mà ko chuồn sớm, e tôi ko có can đảm lấy dao mổ ngực mình lấy tìm mà rạch từng nhát mất, ai mà chẳng sợ đau, tôi cũng
thế, rất sợ mới đúng. Mà dù ko sợ thì liệu moi tim xong, tôi có còn sống mà rạch nữa ko biết ="=.
Song song với tiếng chạy đốp đốp đang ngày càng chậm lại của tôi là
tiếng bước chân nhàn nhã nhưng vội vã đằng sau, dường như khoảng cách
giữa tôi và con người đó dần được xích lại gần hơn thì phải, các bộ phận trên người cũng vì thế mà đình công đồng loạt, nháo nhào đòi bỏ cuộc,
rủ rê nhau ngồi nghỉ cho khỏe, mọi chuyện còn lại đổ dồn cho cái miệng
và bộ não giải quyết. Chán nản đưa đôi mắt đã hoa lên tìm phao cứu viện
trong dòng người như kiến, tôi thở dốc, lấy lại sức trước khi tiếp tục
quá "trò chơi" mèo đuổi chuột. Đương lúc toan bỏ cuộc tự nguyên nhảy lên thớt cho người ta vung đao chém thì trong khoảng không mắt tôi vừa quét qua, hình bóng của Lăng Tử Thần đang thong dong trên chiếc M55 Terminus bike giá khủng chờ đèn xanh chợt hiện ra thật rạng rỡ, thật chói lòa.
Tôi như người chết đuối vớ được cộc, đôi mắt sáng lên như đèn ô tô, co
giò chạy đến đon đả nỉnh nọt hắn, phỉnh hắn cho đi nhờ xe
Ngang lúc đèn xanh vừa sáng lên, tôi đã kịp chụp lấy chiếc xe của hắn,
kéo về phía mình, hòng ko cho hắn đi. Người hiểu chuyện thì nghĩ tôi gặp người quen nên quá giang, người ko hiểu thì lại hàm hồ bảo tôi chặn
đường cướp của ="=, oan ko thể tả.
Bị ai đó túm lấy xe ko thể di chuyển được, Lăng Tử Thần lạnh lùng quay
mặt lại, ko chút biểu cảm, chỉ có giọng nói thoáng vẻ giận giữ.
-Ai…là cậu?
-À…chào!...hi!...Nihảo!...Xa-vắt-đi!(TháiLan).