
o nguy hiểm liên tục hú còi ko dứt
-Nằm đè lên nhau thì cũng coi như gạo đã nấu thành cơm, chúng mày còn
ngại gì nữa, bọn tao ko để ý đâu mà lo, thời này yêu đương là chuyện
bình thường, bày đặt_Anh chàng lớp trưởng khá handsome với nụ cười cực
dễ thương, cũng là bia ngắm lúc đầu khi tôi chân ướt chân ráo bước vào
trường phóng khoáng tiếp lời, mặc cho tôi mặt mày đỏ lực vì xấu hổ và cả vì giận nữa.
-...
Chậc, kệ cha chúng nó muốn nói gì thì nó, tôi đây bản tính lương thiện, thật lòng thật dạ, ko so đo kẻ tiểu nhân thừa
nước đục thả câu. Cây ngay ko sợ chết đứng, chẳng nhẽ tôi lại vì mấy lời xiên xỏ đó mà thần hồn nát thần tính, phá hủy hình tượng kiêu sa tráng
lệ của mình, cho chúng nó muốn nói gì thì nói, ko có cơ hội lần hai đâu.
Tôi nghĩ ngợi mông lung, dẹp hết những cảm giác hỗn độn chế ngự trong
mình sang một bên rồi quay đầu sang "liếc mắt đưa tình" cái tên bí thư
chết dẫm mới sáng sớm đã cố ý gây chuyện với tôi, định bụng cầu hòa. Đáp lại ánh nhìn "thiện chí" từ tôi bắn sang, hắn chỉ lạnh nhạt đứng dậy,
phủi quần phủi áo, quay người bỏ về chỗ ngồi như thể người đang ngồi
trước mặt hắn là một con muỗi ko hơn ko kém.
-Eo, người gì mà chẳng galang chút nào, bộ đỡ tôi lên một cái khiến hắn
suy tim chết sao?_Tôi bĩu môi nói khẽ, ko muốn để mấy đôi tai đang căng
như chão kĩ thuật số kia có cơ hội bắt tin. Ác cảm với Lăng Tử Thần
trong tôi ko biết từ lúc nào tăng lên rõ rệt, vì thế, bản thân luôn cố
đẩy tất cả mọi trách nhiệm, mọi tội lỗi dù là của tôi hay của hắn cho
hẵn lãnh hết rồi từ từ oán trách, ghét hắn thêm. Nhưng có sao, đó vốn là đặc quyền của con gái, trừ phi hắn ko là con trai, lúc đó tôi còn cho
hắn một ngoại lệ.
-Ồ!..._Cái bọn trời ghét vẫn chưa thoát khỏi bộ dạng người tiền sử, lại
một lần nữa ngẩng mặt lên trời mà hò hét rầm rộ như được gặp minh tinh
màn bạc, chặt phăng dòng suy nghĩ của tôi ko chút tội lỗi. Chúng vỗ tay, reo hò, cười nắc nẻ như bị trúng huyệt khiến tôi lại thêm lần nữa, cảm
giác lo sợ ko biết ngôi trường mình đang học có phải là trường tình
thương ko ="=, lại ùa về.
-Kìa Tử Di!! Nhìn đi đâu thế!
Chúng nó nháo nhào gọi tên tôi tựa như một ngày ko nhắc đến, một ngày ko gọi tên là nhớ vậy, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Lăng Từ Thần từ bao giờ đã
đứng trước mặt tôi, gần hơn lúc trước. Hắn ko chút e ngại nhìn tôi chằm
chằm, dù ánh mắt tôi và hắn giao nhau, tình hình vẫn ko thay đổi, vẫn là cả 2 người nhìn nhau, ko tránh né. Ngượng ngùng tôi đỏ mặt, cái cảm
giác nhìn người khác phái thật lâu khiến tôi ko khỏi oán mình, người đâu mà dễ xấu hổ đến thể. Trong khoảng khắc im lặng hiếm hoi của tập thể
10C8, anh chàng iceboy với khuôn mặt điển trai tựa thánh khắc của trường từ từ cúi người xuống. Ko nhanh, ko chậm đưa tay về phía tôi, đôi mắt
chúng tôi "tình tứ" qua lại với nhau, tạo thành một dòng điện nóng phỏng tay nhen nhói trong không trung. Mặt đối mặt nhìn hắn, tâm hồn tôi như
một chuyến trở về tuổi thơ lòng vào từng câu chuyện cổ tích mẹ vừa ngủ
vừa kể, hình ảnh chàng hoàng tử tuấn mĩ gập người đưa tay về phía nàng
công chúa mỹ miều e thẹn hiện ra như một thước phim quay chậm, bật giác
làm tôi chìm vào men say lãng mạn. Cuồng dại, tôi ko thèm nghĩ ngợi nhấc khẽ đôi tay nặng trịch còn sưng tấy, theo từng nhịp điệu ko lời vang
lên trong đầu, đưa về phía hắn. Đương lức tay tôi đang còn bay lượn giữ
ko trung, Lăng Tử Thần bỗng dưng cúi người nhanh hơn lúc này, tay đưa ra sau lưng tôi, chộp lấy thứ gì đó, nhanh cắt trở lại vị trí của mình, để mặc tôi trơ trọi với cái mặt thộn ra đần ko thể tả...
Tôi sững người toàn thân đơ đẹp, dân chúng 10C8 thộ mặt toàn thân chấn
động. Cái viễn cảnh ngoài kịch bản thảo sẵn vừa rồi ko những đánh một
đòn đả kích lớn vào lòng tự trọng, niềm kiêu hãnh bấy lâu nay tôi lun
gìn giữ vừa tàn nhẫn vùi lấp hi vọng về một câu chuyện tình đẹp đẽ lung
linh mới chớm nở trong tôi. Khỏi phải nói, hội đồng người vượn 10C8 sau
khi trấn thần sung sướng nhường nào: nữ ngoài mắt tiếc rẻ nhưng trong
bụng mở cờ như hội vì tình địch lớn nhất của bọn họ, trong công cuộc
chiếm đoạt trái tim iceboy, là tôi đã bị chính hắn một phát đá văng khỏi vòng gửi xe; còn hội nam độc thân 10C8 mặt mũi hạnh phục vì một nữ nhân tiếp theo bị loại, tạo cơ hội cho bọn chúng có dịp tán tiếp dù đối
tượng ko mấy...bắt mắt cho lắm nhưng trong thời buổi con gái chỉ biết
chạy theo hội điển trai toàn diện này, như thế cũng coi như một gói khi
đói bằng một bát khi no rồi.
Bật người dậy, quyết ko để cho mình sa vào vũng bùn quá lâu, lấy lại
chút sắc thái, tôi đi trong tiếng reo hò của mọi người như một đấu sĩ
vừa thắng trận (thực ra hoàn toàn ngược lại), trở về địa bàn cát cứ, tìm cơ hội "thiên thời, địa lợi, nhân hòa" trả thù. Quân tử báo thù 10 năm
chưa muộn thì 100 năm hãy còn sớm chán.
-Hi! Bạn đẹp!!!_Vừa thấy tôi lao đến, Kì Như mặt dày nở nụ cười chết
ruồi như ko nhìn thấy gì, đon đả chào hỏi, tiện thể cẩm lấy lòng bàn tay vẫn còn ấm nóng bởi dư âm ban nãy, đặt lên đống truyện trên bàn, nháy
mắt.
-Ngươi..._Toan mắng nó một trận vì tội dám xe