The Soda Pop
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324692

Bình chọn: 8.5.00/10/469 lượt.

..Xam-bai-đi!(TiếngLào)…..zdrátxtvuiche(Tiếng nga)_Có lẽ vì nhất thời cuống quá chưa nghĩ ra được gì nên tôi liều

mạng tuôn luôn một tràng chào hỏi bằng nhiều thứ tiếng khác nhau nhằm

câu giờ, mắc cho hắn thộn mặt nhìn tôi như nhìn một con kinh kong vừa

xong ra từ rạp chiếu phim.

-Bộ nụ hôn tôi nồng quá nên làm cậu hóa khùng rồi hả?_Hắn đớp lại một

cách tàn nhẫn, ko thèm nghĩ đến cảm nhận của một thiếu nữ vừa bị cưỡng

hôn như tôi.

-Hử?...À…Bạn Lăng Tử Thần thân mến, sao bạn lại nói điều đó một cách vô

tư đến mặt dày như thế nhỉ?_Tôi lấy tay đập mạnh vào người hắn một cái

rõ đau, nụ cười đểu giả chưa từng thấy tiếp tục được nước dựng võ._Dù gì cũng là bạn bè 10 ngày rồi, ko có tình thì cũng có danh, làm gì phải

dìm hàng nhau dữ dội vậy?

-Sởn gai ốc_Lại nữa, hắn chẳng hề có thái độ hợp tác gì cả, ngang nhiên

giập tắt nguồn cảm hứng đang dâng lên vời vợi của tôi, may cho hắn tôi

đang cần hắn giúp nếu ko tôi cũng ko thèm nhìn mặt chủ mà đánh chó đâu

nhá_Muốn nhờ tôi giúp?

Sao hắn hiểu tôi thế nhỉ? Chưa chi đã biết được dụng ý của tôi rồi Chậc! Ông cha ta quả có lí, núi cao còn có núi cao hơn, câu châm ngôn này

thật quá thực tế, mà tôi và hắn thâm hiểm như nhau sao cấp bậc xem chừng cách biệt thế ta.

Tôi định bụng tiếp tục dụ dỗ hắn tiếp, nói lời ngon tiếng ngọt nịnh hắn, đến khi hắn động lòng trắc ẩn sẽ ko ngần ngại nhờ hắn giúp đỡ, sau này

trên đường đời có gặp mặt, hắn mà lôi chuyện cũ đòi ân huệ thì cũng có

cái mà chối "tại bạn ni tự nguyện chứ mình ko có ép", khỏi mất công tốt

tiền tốn bạc đền ơn đáp nghĩa nhưng cao thủ chưa kịp ra tay hành động

thì tiểu nhân sau lưng đã đánh lén, con người đó-sau khi bền bỉ chạy

theo tôi-đã đuổi kịp đến nơi, chỉ còn vài mét nữa là có thể lôi tôi đi

"tâm sự" được rồi.

Nhằm ngăn chặn điều đáng tiếc nhất xảy ra, tôi vất bỏ hình tượng nữ sinh gương mẫu, hai chân hai tay ko ngần ngại leo lên xe ngươi ta mặc cho

người ta chưa kịp mở lời cho phép. Được thể hắn chẳng nói gì, tôi quen

thói vỗ vỗ vào lưng hắn như mấy tên sát thủ lấy roi thúc ngựa, ra lệnh

cho hắn đạp xe đi. Nhưng ngựa hoang vốn sẵn khó thuần nên hắn chẳng

những ko đi mà còn bạo lực vừa quát vừa lôi tôi xuống xe. Bí quá thành

liều, tôi chỉ còn cách lấy nụ hôn bị cưỡng lúc nãy đánh cược, làm điều

kiện trao đổi. Hắn cướp nụ hôn của tôi thì giờ phải đưa tôi về, coi như

giá tiền phải trả để bắt taxi hạng bét vậy. Có lẽ thấy tôi khẩu khí hùng hồn, lời tựa sấm truyền, hắn chỉ liếc nhìn một cái rồi phi xe đèo tôi

về nhà, để lại con người đó, ở phía sau…

Khoảng cách xa dần…

Đi được một quãng tôi mới thấy mình thật ngu ngốc, "Second kiss" quan

trọng như thế mà tôi chỉ đổi lấy có một chuyến xe ôm bèo bọt thế này:

yên sau chả có mà ngồi, mông thì cứ trơ trơ diễu hành quay phim cảnh

quan đô, hai chân vừa rã rời vì chạy giờ phải bất đắc dĩ làm cái trụ

chống cả thân thể, chưa kể độ an toàn của tôi ngày càng giảm xuống tỉ lệ nghịch với tốc độ vận chuyển của cái tên giết người ko gươm giáo đó nữa chứ (Tử Thần là kẻ giết người mà, hắn tên Tử Thần thì cùng một giuộc

với lũ đó thôi). Cảnh sinh tình, tình sinh thơ, trong lúc "ngồi mát ăn

bát vàng", đầu óc của tôi lại chẳng thèm nghỉ ngơi, cứ thể văn thơ lai

láng phỉ báng chỉ mình

Ngẩng mặt lên trời, tại sao lại thế?

Úp mặt xuống đất, chỉ tại mình ngu.

***

Tắm gội, ăn cơm, rửa chén xong, tôi lên phòng tức mình gọi cho Kì Như,

chỉ tại nó mà tôi bị mẹ ca oán cho một trận tanh bành khỏi lửa, nào là

con gái con lứa to đầu rồi chỉ biết ăn với ngủ, ngủ với chơi, chơi với

ăn; ngủ dậy được mỗi cái chăn cái màn lại vất xó ko chịu xếp, tệ hơn là

tự ý cho bạn mượn xe đạp mà ko thèm hỏi chủ chi. Thế nên giờ phải gọi

cho nó, mắng nó cho đã mới hả được cơn giận..

Sau khi cho tôi ngồi đợi hết 30 phút, đến phút thứ 31, giọng nói đáng ghét của Kì Như mới oang oang lên trong điện thoại:

-Chào bạn hiền! Gọi gì mà sớm thế?_Nó đon đả, thừa biết đang giở bài nịnh nọt tôi đây

-Ngươi còn biết ta là bạn nữa cơ à?_Tôi giận dỗi đến mức chưa ngoa, ko dễ gì tha thứ cho cái tội tày đình mà nó gây ra được

-Đừng giận nữa mừ, ta đâu ngờ người đó lại là Lăng Tử Thần chứ, dám cá với ngươi ta đã thấy ông anh ngồi ở đó trước

-Hừ,…coi như ngươi mù, ngươi đui đi, nhưng dù là thế sao ngươi có thể để cho ta đi "đánh ghen" với cái bộ dạng trốn trại đó mà ko hề nói cho ta

biết, chẳng những thế lại còn chuồn lẹ, để mặc ta lâm trận một mình, trơ mắt cho địch chém

-Nghe nè! Ta ko phải ko muốn nhắc ngươi mà trước đó ta ko chú ý, ta đâu

ngờ ngươi lại ngu ngơ bê nguyên cái bộ dạng ngố toẹt của mình đi "đánh

ghen" chứ, ta còn chưa sợ mất mặt vì có người chị dâu như ngươi thì

ngươi dỗi cái gì. Còn nữa, ta thừa nhận ta bỏ đi trước cho ngươi chết

đứng một mình là sai, nhưng lúc đó ta thấy ông anh ta đang chở một con

nhỏ tóc vàng hoe đi trên đường, vì nghĩ đến mày nên chẳng thể kìm lòng

nổi, "mượn tạm" xe ngươi đuổi theo ngăn chặn chớ bộ. Đâu phải ta là

loại người qua cầu rút ván đó chứ_Coi kìa, nó học đâu ra cái lối chống

chế cao thâm đó nhỉ, chắc tại ngồi với tôi lâu nên