
m chặt trái
tim người ta thì phải chiếm cho mình một vai vế quan trọng bên cạnh
người ta, gì mà đừng nghĩ ông trời luôn tạo cơ hội cho con người chứ.
Ông anh “ngân khố đại nhân” kia không cho cô rút thì thôi lại còn
rảnh hơi bồi thêm vô số lời khuyên vô đề dư thừa và lãng xẹt.
Cô cần phải nắm giữ ai nữa à? Trong nhà cô là người đứng dưới 2
người trên cả vạn người, nhân lực sai bảo nhiều vô kể, cần gì
phải nắm giữ ai nữa chứ!
Cái này nên gọi là gì nhỉ? Việc nhà thì nhác việc làng nước lại siêng, cô đâu mượn anh ta
quan tâm xía vào chuyện của cô bình phẩm chứ!!!
Bực bội càu nhàu thầm trong miệng, bỗng, phong thư bị vo vón
thành cục trong tay Gia Băng bị ai đó cường bạo lấy đi. Khi cô
kịp nhận ra, kẻ hung hãn kia đã trừng mắt nhìn cô.
-Ko phải là thư tình?
-Thư tình cái đầu cậu ấy! Đầu cậu thiếu nơron hay sao mà nghĩ
đây là thư tình hả?_Đương lúc tức giận, Gia Băng nghe thấy người khác hiểu nhầm mình tiếp thì lên cơn bốc hoả_Chẳng nhẽ mặt
tôi thông minh lanh trí thế này mà ngồi tự kỉ viết thư tình hay sao? Làm ơn động não giùm đi!
-Cậu muốn rút khỏi club?_Im lặng nghe mắng một lát, kẻ hung hãn hạ giọng trầm thấp hỏi tiếp
-Cái đó bộ tôi cũng phải dịch cho cậu nữa à?_Gia Băng tối
mặt, chân hướng ra cửa toan rời khỏi hành lang chờ bước ra sân
tập.
Nhưng, ko đợi cho Gia Băng sải chân đi, kẻ hung hãn đã túm lấy
cổ tay cô, lôi cô về phía mình rồi vũ phu nắm lấy hai bờ vai
gầy của cô đẩy vào bức tường cạnh đó.
Cảm nhận thân thể mình hèn hạ mà co rúm run rẩy, tim hoảng sợ đập thùm thụp như đánh boxinh, Gia Băng mở to đôi mắt đen, kinh
ngạc nhìn chăm chăm vào khuôn mặt lãnh khốc băng giá đang sắp
sửa kề sát vào mặt mình, ấp a ấp úng lên tiếng cảnh chừng.
-Làm...làm gì thế hả?_Hồn cô đã bắn tới tận phương xa rồi thì phải.
Vẫn đưa đôi mắt mang sự cảnh cáo lạnh lùng đăm đăm vào mặt
người con gái đang ở trong vòng tay mình, Tử Thần bỗng thở
gấp, hơi thở ấm nóng dồn dập phả lên vùng má người đối diện, làm vùng da thịt ấy trở nên ửng đỏ kì dị.
Gây sức ép hồi lâu, khiến mạch máu Gia Băng thiếu chút nữa vì
căng thẳng mà đứt phựt, Tử Thần mới chịu mở miệng chua xót.
-Tại sao lại muốn rời khỏi club? Tại sao không nói trước với tôi một tiếng? -Chuyện này..._Vẻ mặt "hoa héo lựu tàn" của Tử Thần quả
thật biết dụ dỗ lòng thương cảm của thiếu nữ trong trắng như Gia Băng,
cô chẳng thể phản bác được gì, câu nói "Tại sao tôi phải nói với cậu
chứ? Cậu là cái thá gì mà tôi phải khai báo rõ ràng!" chưa kịp vọt ra
cũng bị da mặt nóng bừng của cô thiêu cho cháy rụi.
-Tôi không cho phép cậu rời khỏi club!_Tử Thần bá đạo tiếp lời, đôi môi
ướt át thăm thú quanh vành tai hừng lửa như Hoả Diệm Sơn của ai kia.
-Tôi...đau, Tử Thần!_Lực nắm trên vai Gia Băng càng ngày càng mạnh khiến cảm giác đau nhói trở nên tê liệt, cô nhăn mặt khó chịu, hai tay chạm
vào lòng ngực ai kia cố gắng đẩy thân thể gần như ngã nhào vào người
mình ra xa.
Nhưng vô dụng, cô càng đẩy, càng thấy khoảng cách vô tình ngắn dần.
-Lăng Tử Thần, cậu có tránh ra không...!
-Đồ ngốc!_Không những không tránh ra theo lời quát nạt của Gia Băng, Tử
Thần vòng tay đặt lên eo cô, siết chặt cô bằng vùng ngực ấm áp, khuôn
miệng không ngừng thủ thỉ_Cậu có biết 6 ngày dài thế nào không hả? Là
144 giờ, là 8640 phút, là 518400 giây đấy, biết không hả đồ ngốc?
-Này! Cậu muốn chết hả?_Dù không hiểu lắm về chuyện người kia đang nói,
Gia Băng bị mấy tiếng "đồ ngốc" đánh cho loạn tâm loạn trí, người không
khỏi nổi giận.
-Chúng ta chỉ có thể gặp nhau vào mỗi ngày Chủ Nhật thôi, cậu không thấy quá chênh lệch sao?
-Cậu đang nói cái quái gì vậy?
-Ở nhà, chúng ta không thể ở bên nhau, ở trường, vì đám vệ sĩ ấy, chúng
ta lại càng không thể..._Càng nói, Tử Thần càng siết chặt Gia
Băng_...chỉ có những lúc ở club thế này, chúng ta mới có thể gặp nhau
thôi, Hàn Gia Băng! Cho nên, cậu không được phép rời khỏi club, không
được phép!
-Ơ!_Để ý tứ trong lời nói của Tử Thần như bùa chú dần dần xâm lấn, điều
khiển mọi cảm xúc, Gia Băng thẫn thờ, cảm nhận hạnh phúc đang rạo rực
trong trái tim , đang hằn sâu trong từng tế bào. Những gì đau đớn nhất,
những gì phiền muộn nhất, trong người cô, đều như được trút bỏ, tan
biến.
Người ta đang nói, người ta nhớ cô, phải không nhỉ?
-Hàn Gia Băng, cậu hiểu ý tôi chứ?
-Tôi...tôi...
-Cậu Tử Thần, Gia Băng tiểu chủ, 2 người đang làm gì vậy?_Một âm thanh
như tiếng ma qủy dưới đáy địa ngục nhằm đúng lúc nhà người khác đang
đoàn tụ mà vang lên mờ nhạt, khơi gợi đáp lông lá trên người bất cứ ai
nghe được thót mình dựng đứng.
-Chú Gate!_Bị bắt quả tang ngay tại trận, Gia Băng hốt hoảng thốt lên
tên của người cận về từ lúc này đã đứng một bên, hai tay như có lực xô
mạnh Tử Thần ra xa suýt ngã nhào.
-Chú Gate!_Trái ngược với phản ứng quá khích của ai kia, Tử Thần sau khi lấy lại thăng bằng của cơ thể liền mỉm cười xã giao chào ông chú phá
đám, dưng dưng làm ra vẻ như mọi chuyện không có gì.
-2 người thật sự rất to gan_Ông chú kì đà mỉm cười thâm thúy nhìn 2 người, ngón tay cái điệu nghệ lướt trên bàn phím điện t