
c bội ngoài ý muốn.
Vì cớ gì mà đám người ngoài kia có sức tưởng tượng hùng
mạnh thế chứ, sao họ không nghĩ đó là giấy nợ luôn đi.
-Đúng! Chỉ hai từ “hiểu nhầm” em đã khiến cho mọi người nổi khùng rồi
đấy…_Tuấn Vĩnh rời mắt khỏi những dòng chữ đánh máy, gấp tờ
đơn lại theo nếp gấp cũ, hai con ngươi đen nhánh không ngừng di
chuyển, dường như muốn nhìn xuyên qua tim gan người đối diện_Em
có thể cho anh biết nguyên do tại sao em muốn rút khỏi club không?
-Ầy, cái này…_Gia Băng ko nghĩ đến bị tra hỏi nguyên do, nhất thời ko biết nói gì cho hợp tình hợp lí.
-Nếu nguyên do của em không xác đáng, rất tiếc, anh ko thể phê duyệt nó
cho em_Tuấn Vĩnh lãng tử ngã người vào thành ghế sau lưng, trịch
thượng gác tay lên tay ghế chờ đợi câu
trả lời từ người đối diện. Nguyên do? Anh ko cần hỏi cũng biết, nhưng
anh muốn thử xem cô nhóc này còn muốn tiếp tục chống chế hay thừa nhận
mọi tâm tư của mình.
Trước thái độ nghiêm túc thường ngày quen mắt của Tuấn Vĩnh-người đàn
anh cô luôn kính trọng vì cấp bậc keo kiệt đỉnh cao, Gia Băng không khỏi bị áp lực, nhịn không nổi liền nuốt ực nước bọt một cái. Với kinh nghiệm bươn chải trong club mấy chục ngày qua, cô cũng không hẳn là
không biết sơ cua về con người của anh, thâm có, ác có, nhưng lại rất
tận tâm và thông
minh. Nếu nói Hạ Kì Thiên là ông vua của club dội tiếng này thì Lương Tuấn Vĩnh
anh cũng ngang ngửa hoàng hậu một nước chứ chẳng chơi.
Muốn qua mắt con người như anh, trừ phi lời cô nói xuất phát từ đúng ý nghĩ và trái tim. Nếu không sẽ thật vất vả. Nói dối
cũng là một nghệ thuật.
-Nguyên do là vì….là vì…_Gia Băng đảo mắt liên tục tính kế mưu sinh. Nếu cô nói cô cảm
thấy chướng mắt khi suốt ngày phải nhìn 2 người kia tình tứ bên nhau
cười cười nói nói, liệu anh ta có nổi điên mà tống cô từ quản lí
club về nhân viên vệ sinh cọ rửa Would Cup (WC) không nhỉ?_...thực ra
thì anh cũng biết em là ai rồi chứ?
-Em là quản lí rắc rối, nhiều chuyện của club này!_Tuấn Vĩnh thẳng thừng đáp trả khiến Gia
Băng uất nghẹn thiếu chút nữa hộc máu. Cô vừa nói anh thông minh phải
không? Làm ơn cho cô rút lại toàn bộ, thủ tiêu xuống dạ dày, tống thẳng
ra ngoài qua
đường hậu môn nhé.
-Không phải, ý em là anh cũng biết em là con gái của Hàn gia, đúng chứ?_Dè dặt dẫn
dắt người kia đến vấn đề chính, Gia Băng chật vật mài não tìm từ thích
hợp để diễn giải_...vì thế, em nghĩ, với hình tượng của em bây giờ…thực
sự không phù hợp để làm công việc này chút nào…
-Ý em…công việc ở club này là quá hạ đẳng, quá tầm thường, không xứng để em làm?_Đôi mắt phượng hẹp dài
của "ngân khố đại nhân" nheo lại, thoáng chốc tạo nên một nét gì đó có thể cho là giận
giữ.
-Không…ý em không phải thế…chỉ là…
-Được thôi, anh là người dễ tính, sẽ không làm khó một tiểu thư đài các như em…_Tuấn
Vĩnh thôi ngả người khỏi thành ghế, ngồi thẳng dậy, anh đặt hai tay đan
chéo lên bàn, ánh mắt bắn lên qua lớp kính dày ko biết là kính cận
hay kính kiểu có chút gì đó xảo hoạt_...nhưng, vì em vi phạm hợp đồng
gia nhập club, thế nên, muốn rời khỏi đây, em phải đưa cho anh 5 triệu
tiền mặt bồi thường, trong đó 3 triệu là phí bù đắp tổn thất nhân
lực, ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày của các thành viên, 500
nghìn là tiền tạ lỗi vì đã gây náo loạn trật tự của club còn 1 triệu
rưỡi là chi phí vô hiệu hóa bản hợp đồng lúc trước.
1 phút trôi qua tựa như một thế kỉ…Gia Băng dù có nhạy bén, láu cá, dù có độ lượng nhu mì đến đâu vẫn bị chứ số kia làm cho đớ người, cứng ngắc “Hả?” một tiếng tỏ rõ thái độ kinh ngạc như thấy quỷ của
mình.
Trong đời, Gia Băng chưa bao giờ cảm thấy hối hận quá mức về điều
gì, vì sau khi hành hạ bản thân, cái cảm giác hối hận đó
cũng nhanh chóng tan biến ngay vào dĩ vãng nhưng tiếc là, nếu giờ
đây cô không vỗ ngực vò đầu hối hận giãy nãy thì chắc chắn nửa đời còn lại, cô sẽ ôm hận mà giã từ cõi đời cho coi.
Giá mà ngày đó cô ko bị Kì Như dùng mĩ nam kế *** hại lừa vào
tròng, giá mà cô gái kia không xuất hiện làm náo loạn cuộc sống
của cô khiến cô đau đớn đưa ra quyết định khổ sở này, và giá
như, cô nhanh chóng đề nghị chuyện này với Kì Thiên, có lẽ, rất có lẽ
cuộc đời cô sẽ tươi sáng hơn bây giờ nhiều.
Tiền…cô lấy tiền đâu ra mà trả? Xin cha mẹ cô ư? Còn lâu đi, họ là ai
chứ! Người ta nói giàu thì keo mà, có keo mới giàu. Đừng thấy họ ngày nào cũng tay trong tay vào nhà hàng 5 sao ăn món tây,
món Tàu, mặc áo quần hàng hiệu mà nghĩ họ phóng túng với
con cái nhé!
Điển hình của việc trọng vợ khinh con của cha cô rất rõ ràng,
như, sinh nhật vợ thì vất con bỏ chợ, dắt nhau đi du lịch,
hưởng thụ thế giới của 2 người trong khi sinh nhật cô, ông còn
ko cho đốt nến, bảo thắp đèn nháy cho đẹp, nhưng thực ra là sợ tốn tiền. Tức chết!
Giờ bảo cô ngửa tay xin 5 triệu thôi thà bảo cô lên chùa cạo đầu đi tu sướng hơn.
Trở người ra ngoài với trái tim rỉ máu bị tổn thương nghiêm trọng, Gia Băng nắm chặt chiếc phong thư tồi tàn đến nhàu nát, cắn răng cắn cổ
nuốt hận vào trong người.
Gì mà anh biết rõ em còn có một nguyên do khác khi đến đây, gì mà nếu muốn nắ