Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325872

Bình chọn: 8.5.00/10/587 lượt.

hôm ấy chẳng khác nào một con ma di động. Thể xác còn

đấy nhưng hồn phách đã lưu lạc đến phương nào.

Chập chọang tối, gió lạnh bắt đầu nổi chứng, thổi mạnh. Tâm trạng người tức cảnh cũng sinh thêm não nề.

Đúng lúc khí trời thất thường ấy, kẻ gây họa vắng mặt bao lâu nay bỗng dưng xuất hiện.

-Cô chủ!_Đưa ánh nhìn qua đôi kính dày cộm bắn về phía vị chủ

nhân nhỏ tuổi đang ngồi xổm ở ghế sô-pha, thất thần vuốt bộ lông mềm

mại của ba con cún con đang rục rịch ăn cơm, Hồ quản gia kính cẩn

cúi đầu chào như cái quy củ cổ quái được người trước hao tâm

khổ tứ biên soạn bắt buộc.

Lâu sau, khi ko thấy người kia lên tiếng đáp trả, bà thận trọng

thở dài kêu thầm “Lại nữa”, rồi đều giọng thông báo tiếp:

-Lăng thiếu gia đã về!

Vẫn nghĩ, sẽ có người nghe tin tốt mà nhảy cẫng lên, ôm đôi má đỏ

hồng đúng chất của một người con gái đang yêu, nỉ non lẩm bẩm một

mình như bà cố rồi chạy ra đón người ta hoặc không, cũng nổi giận đùng đùng, cong môi hơn dỗi người tình dám bỏ rơi mình bấy lâu nay ko thèm thăm hỏi. Nhưng, Hồ quản gia thực sự bất ngờ trước phản ứng

ngoài dự kiến của cô chủ nhỏ.

Gia Băng nghe tin cũng chỉ thờ ơ ngửng đầu nhìn bà một cái cho có,

hai con ngươi thất thần bất quá mới động một chút rồi nhanh chóng

trở lại trạng thái hồn vía lên mây ban đầu.

"Biểu hiện này là gì?" Hồ quản gia bó tay, nhưng mà, dù ko

hiểu, ít nhất, bà cũng có thêm một nhận định mới về cách

của đám trẻ thời nay "Lạnh nhạt, thờ ơ cũng là cách biểu đạt tình yêu khi người ta thiếu thốn tình cảm, ngầm ý sâu xa là

bảo người kia phải dỗ dành, vỗ về mình. Cô chủ quả rất cao

thâm!"

-Cô chủ! Cậu ấy đang ở sân ngoài_Thầm ngưỡng mộ cách yêu độc đáo

của Gia Băng, Hồ quản gia tiếp tục thông báo, ánh mắt kiên định rõ ràng muốn dò xét biểu hiện của chủ nhân.

-Gì?_Nghe đến đây, gương mặt Gia Băng từ mây đen u ám thoáng chút bừng

sáng. Đôi mắt vốn lơ đãng nay hướng về phía bà quản gia, nhưng hình

như, thần thái vẫn không mấy thay đổi_Bảo cậu ta, tôi đi vắng, không có

nhà

Tuy có chút khựng người khó hiểu, Hồ quản gia cũng ko lỗ mãn

hỏi nguyên do, định bụng nhanh chóng bước ra ngoài để truyền đạt

lời chủ cho vị “khách” vừa đến thì đã thấy người kia đứng trước khung

cửa từ bao giờ. Đôi mày nhàn nhã có chút cau lại tọa thế núi đứng có vẻ

hẳn nghe được cuộc đối thoại ngắn của bà.

-Lăng thiếu gia_Hơi ngạc nhiên, Hồ quản gia không kìm lòng thốt

lên một tiếng, dù nhỏ nhưng như vô tình mà như cố ý lôi kéo tâm hồn đang trôi dạt đâu đó của Gia Băng trở về với thực tại.

Tử thần chỉ khẽ gật đầu đáp lại, ánh mắt đen sâu lãnh đạm rơi lên người Gia Băng ko thôi.

"Đấy! Đấy mới là yêu chứ!" Hồ quản gia đồng tình cảm thán

một tiếng, ko hiểu sao bà rất có cảm tình với vị thiếu gia

cố chấp này phải biết.

Nói đến cố chấp, bà thể kìm lòng mà nhớ đến ngày hôm đó,

chừng khoảng tháng 4 năm trước, vị thiếu gia mang bộ mặt tựa

như băng sơn khó dời này đã đến biệt thự Hàn Gia ở Newyork,

trong một tư thế ngạo nghễ đến mê người.

Lúc ấy, trong lòng bà ko khỏi dấy lên một cảm giác bất an khó tả. Và dự cảm của bà đã đúng, mấy chục phút sau, cậu ấy

rời khỏi phòng tiếp khách trong cơn phẫn nộ muốn túm cổ giết

chết cậu ngay lập tức của lão gia. Cũng may, lúc ấy, phu nhân

đã kịp ngăn cản ông lại, nếu ko thì...

Còn nhớ, trước tình cảnh dầu sôi lửa bỏng ấy, cậu ấy đã ko

sợ hãi, quay đầu, cười một cách tự tin đầy cháy bỏng mà nói

một câu-cái câu mà khiến bà từ lúc đó đã sững sờ muốn quy

phụng:

-Cha! Cha ko có quyền can thiệp vào chuyện này, bất quá, cha

giờ chỉ là cha của con và cô ấy mà thôi. Người có quyền quyết định mọi thứ của cô ấy, là con, ko phải cha!

Từ lúc ấy, phút chốc đã gần mấy tháng trôi qua, giờ đây, con

người bồng bột nhưng khiến ai cũng phải kiêng dè nể sợ kia đang đứng trước mặt bà với dáng vẻ quen thuộc ấy. Và bà sẽ phải làm gì tiếp theo?

Với kinh nghiệm phục vụ mấy chục năm qua Hồ quản gia hiểu ý lui ra khỏi

phòng, để lại khoảng không gian yêu tĩnh cho cặp tình nhân xa nhau lâu

ngày “tâm sự”.

Hôm nay là chủ nhật, theo giao ước giữa lão gia và 2 vị tiểu chủ, bà không có quyền ngăn cản cũng như chen ngang chuyện của họ, cho

dù...đó là chuyện vô cùng tồi tệ.

Nhìn Tử Thần 1 hồi lâu, thấy cậu vẫn biểu hiện như cũ, bình

chân như vại, tay đặt trước ngực, dáng bộ trịch thượng như

chính cậu mới là chủ nhân đích thực của ngôi nhà này, Gia Băng đâm giận, khuôn mặt phớt hồng càng thêm đỏ gay gắt, nóng bừng

như có lửa, lòng kêu lên than vãn.

Tên đáng ghét! Cậu ta dám làm tinh thần cô suy sụp, lãng phí

hết một ngày Chủ Nhật qúy giá để lo chuyện không đâu của cậu

ta, làm gì cũng chẳng thấy hứng thú.

Ấy vậy, không nói không rằng, cậu ta lại bỗng dưng xuất hiện

trước mặt cô như thể mọi chuyện là điều dĩ nhiên. Cũng không

thèm phân trần với cô một lời nào về tấm ảnh hoang đường trên

trang chủ web trường nữa chứ, cứ tao nhã đứng nhìn chăm chăm

vào cô như thể đang vào sở thú nhìn tinh tinh vỗ ngực huỳnh

huỵch gào thét ý.

- Đáng ghét!_Tức tối rít thầm một tiếng, Gia Băng tuyệt tình bỏ

rơi ba con chó nhỏ đang lúc nhúc như sâ


XtGem Forum catalog