XtGem Forum catalog
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326575

Bình chọn: 9.5.00/10/657 lượt.



người cô, khiến cô khó thở đến ko chịu nổi.

Cô đã chạy một quãng dài để đuổi kịp người này, và đáp lại

thịnh ý muốn làm quen hằn rõ trên mặt cô là thái độ này ư?

Thái độ này...quả là...

"Mẹ ơi, con đã tìm được chồng cho mẹ rồi nè! Đến đây coi đi mẹ ơi! Là người này, người này sẽ là người chồng con đem ra mắt

mẹ! Lipovitan! Quá tuyệt! Quá ư nam tính!" Ngoài mặt thì thẫn

thờ vô đối, nhưng bên trong, lí trí của Gia Băng đã đủ tỉnh táo để ăn mừng chiến thắng. Như cô hằng ngày khấn vái cầu nguyện, cuối cùng thì, cô cũng đã rọi đèn tìm được chân mạnh thiên

tử của mình rồi! Quan âm bồ tác, phật tổ như lai, chúa Zêsu,

thánh Ala, đức mẹ đồng trinh, hỡi Tôn đại thánh, đường tam

tạng, mấy người mau đưa tay ra cho cô hôn đa ta cái nào.

Đương lúc Gia Băng đang phá cỗ mở tiệc, 6 tinh linh cũng đang

uống bia chạm cốc, con người mà Gia Băng ngầm định là người

chồng đạt đủ tiêu chuẩn của cô lẫn mẹ kia lại quay mặt bỏ đi,

thâm tâm chắc nghĩ thần kinh cô bị say nắng nên có vấn đề.

Nhưng, Gia Băng đâu phải người dễ tha cho những gì nằm trong tầm

ngắm của mình. Cô theo phản xạ đưa hai tay chụp lấy cánh tay

của người ta, ánh mắt ngân ngấn nước long lanh chờ đợi.

-Muốn gì?_Anh chồng tương lai nhíu mày khó chịu nhìn Gia Băng, bàn tay tự do kia tàn nhẫn gỡ tay cô ra.

Bực nhé! Gia Băng kìm lòng lưu luyến rời tay khỏi làn da mịn

thua da cô nhiều kia, hai tròng đen đảo chiều ko biết nên nói gì

cho phải. Nếu cô nói rằng "Tớ thích cậu, chúng ta làm quen

nhé?" liệu con người lạnh băng này có tình tứ nắm tay cô, dẫn

cô đến bệnh viện tâm thần ko nhỉ? Ko được, cô ko cho phép điều

đó!

-Phiền phức!_Tảng băng lạnh lùng quay người đi lần nữa.

Cái thằng cha đó, nó nghĩ cô thích nó nên vênh mặt lên với cô

kìa! Chờ đấy! Đợi cách mạnh thành công, xem ai cười cuối cùng.

Nắm chặt tay thành đấm, Gia Băng tự an ủi chính mình rồi trong

chốc lát, rút kinh nghiệm xương máu đợ đầu, thay vì nắm lấy

tay thằng chồng bất nghĩa, cô liều mạng túm lưng quần hắn.

Vì tốc độ di chuyển của nạn nhân quá nhân, vì lực ngăn cản

của Gia Băng tác dụng lên lưng quần ấy quá lớn và vì lưng quần rất dễ dãn, thế nên...thế nên...

...có đánh chết Gia Băng cũng ko khai mình đã nhìn thấy cái mông tròn nhỏ của hắn bên trong đâu...

Sau khi nhận ra hành động sai trái với xã hội nhưng đúng với

lương tâm của bản thân, Gia Băng chột dạ thả lưng quần người kia

ra, hai gò má đỏ ửng tố cáo tâm trạng của bản thân. "Kiểu làm quen này thật mới lạ" Đó là những gì Gia Băng ngộ ra ngày hôm ấy.

-Cậu...muốn chết?_Toại ý Gia Băng dừng bước quay đầu lại, gương mặt hoàn mĩ kia hoàn toàn chìm hẳn trong bóng tối, giọng nói nam tính ko đúng tuổi trầm xuống mang đầy thù hận.

-Ko...ko!_Khó nhọc nở ra một nụ cười, Gia Băng cắn môi, viện

đại một lí do chữa cháy cho bản thân_Tớ...tớ bị lạc...

-Thì sao?_Thờ ơ hỏi lại, cục băng đáng chết kia kiệm lời, đôi mắt dò xét nhìn Gia Băng tỏ ý nghi ngờ.

-Tớ...tớ nghĩ cậu là người ở đây nên...nên..._Tỏ vẻ e dè rất

đạt, Gia Băng giương đôi mắt dễ khiến người khác mủi lòng trực

diện đối kháng với đôi mắt kia, đôi môi nhỏ xinh hết mím rồi

lại mở, ý tứ rõ ràng muốn nói gì đó rồi lại thôi.

-Nên?_Mặt mũi cục băng kia gần như lấy lại được sắc thái cũ.

-Cậu có thể đưa tớ đi được ko?_Gia Băng e lệ chớp chớp mắt,

lòng ko khỏi cảm ơn bà mẹ thay đổi biểu cảm nhanh như lật sách ở nhà của mình, nhờ bà, khả năng diễn suất của cô mới có 6

tuổi đã thần sầu như thế.

Soi soi Gia Băng một hồi, cục băng lạnh mới chấp thuận.

-Nhà cậu ở đâu?

-Xyz_Thoáng vui mừng thành công mĩ mãn của kế hoạch, Gia Băng

sau khi nói tên địa chỉ vẫn tỏ ra là người rất hiểu chuyện,

tiếp tục dè dặt_Cậu ko vội chuyện gì chứ? Nếu vội thì thôi

vậy.

-Ukm, tôi đang vội, tạm biệt_Gật đầu đáp trả, cục băng lạnh quay người đi làm Gia Băng thiếu điều tức chết.

-Cậu bỏ tớ đi thật à? Mẹ ơi!_Quyết ko bỏ cuộc giữa chừng, Gia Băng đành thét lên. Cô thề, cô ko bao giờ nói mấy câu ngu ngơ như thế nữa.

-Còn ko mau theo tôi!_Cục băng lạnh dừng lại, hơi hơi quay đầu hếch cằm ra hiệu cho Gia Băng rồi bước tiếp.

Nhưng, Gia Băng là người có hận phải trả, có thù phải báo. Đương nhiên, cô ko dễ gì làm theo ý người khác.

-Tớ bị trật chân, ko đi được_Lê lết nhắc nhắc vài bước chứng

minh, Gia Băng chườm bộ mặt sầu thảm kêu lên, tay từ từ mát sa

bàn chân trái bé nhỏ. Phải, phải thế, đã chơi thì phải chơi

đến cùng.

-Đồ phiền phức_Lẩm ba lẩm bẩm một câu, cục băng lạnh quay lưng

ngồi xôm xuống mặt Gia Băng, nhanh chóng ra lệnh_Lên đi

Thức ăn đến tận miệng mà ko ăn thì thật ngu ngốc. Gia Băng đương nhiên ko do dự trèo lên tấm lưng nhỏ kia, khoé môi nhếch lên ma

mãnh ko thể tả.

Nếu cục băng lạnh bảo cô phiền phức, được thôi, đồ phiền phức

này sẽ cho cậu thấy thế nào mới là đỉnh cao của phiền phức.

Ngày hôm ấy, Gia Băng ở trên lưng cục băng lạnh ra sức điều tra

pro5 của cậu, thông tin lấy về cũng ko phải ko ít. Dù sao mới

buổi đầu mà biết tên với địa chỉ người ta cũng ngon lắm rồi,

hơn nữa, Gia Băng tự thấy bản thân chưa lớn, sức hấp dẫn thua cô bán bánh bên đường cũng là lẽ t