
nghe xong câu hội thoại cuối cùng, Tử Di tức
tốc bay ra khỏi phòng bảo vệ, chẳng thèm đóng cửa lại mà chạy ngay đến
phòng giám thị.Cô đã đúng, người bị mời đến ko phải là 1 ai đó nằm dưới
trướng Tịnh Nhu mà là Kì Như, người cô bỗng bãng đi mấy ngày nay vì mải
mê với chuyện của riêng mình. Hèn gì, ngày hôm qua Kì Như ko đi cùng 5
người ở club, có lẽ, cô ấy vì biết số điện thoại báo tin là của mình nên cảm thấy có lỗi, ái ngại gặp cô chăng?Cả chạy cả suy nghĩ trên hành
lang nóng bừng lên vì nắng trưa ngột ngạt, Tử Di đột ngột dừng chân lại
ngay khi chạm mặt người con gái u sầu vừa lướt qua, vô thức quay đầu
ngoái nhìn dáng đi như muốn bổ nhào về phía trước cùng mái tóc loã xõa
ko còn cột vảnh lên cao.
-Kì Như!_Gọi lớn tên cô bạn, Tử Di nở nụ cười tươi rói thường lệ chờ cô
nàng kia quay đầu lại.-..._Nhưng ko, đáp lại tiếng kêu vui mừng ấy bằng
sự im lặng nặng nề, Kì Như ko hề ngoái nhìn, bước từng bước nhanh dần
rồi chạy.
-Này!_Thấy bạn chạy Tử Di theo nề thói cũng chạy, nhưng ko hề có sự vui
mừng trên khuôn mặt hơi gầy của mình nữa, thay vào đó là sự lo lắng. Kì
Như chưa bao giờ như thế trừ phi lòng cô nàng ngợp đi vì tức giận, tự
trách và oán ghét bản thân.
-Sao thấy người ta ko chaò mà chạy hả?_Vượt lên hỏng bạn rồi đưa tay
dang dài ra hai bên, Tử Di trách yêu, mặt phụng phịu tỏ vẻ đáng yêu,
song đó chỉ là cái mặt nạ rất kịch che giấu nỗi niềm thẳm sâu.
-Chúng ta nói chuyện đã, có lẽ có hiểu lầm gì đó nên cậu mới lạnh nhạt thế!
-Tôi bảo cậu thả tay tôi ra mà, cậu ko nghe sao? Bẩn lắm, đáng khinh
lắm!_Kì Như ra sức hét lớn, khoé mặt chực lệ và cái mũi đượm đỏ.
-Bẩn ư? Đáng khinh ư?_Sững người, Tử Di buông lỏng những ngón tay đang
run lên, ánh mắt khó hiểu soi lên chút bối rối trên mặt bạn_Cậu nói tớ
à?
-Ko...ko..._Ngập ngừng chối 1 hồi, ko biết Kì Như nghĩ gì lại thừa nhận, nhanh chóng rút tay về_Mà ko...cậu đúng là như thế mà. Do đó đừng chạm
vào người tôi.
-Mình ko hiểu? Cậu có thể nghĩ mình như thế ư?_Tử Di vẫn tiếp tục níu
kéo. Kì Như, trước giờ cô là người hiểu rõ cô ấy nhất, ko lí nào người
luôn ở bên cạnh cô lại nói cô này nọ như thế_Chắc có chuyện gì đó rồi,
cậu nói mình nghe, chúng ta cùng giải quyết, được chứ?
-Giải quyết? Ko nên, tôi ko muốn gặp cậu nữa, chúng ta..._Hít 1 hơi thật sâu như
muốn lấy hết dũng khí cho lời tuyên bố mình sắp nói, Kì Như nhìn giọt
nước mắt vội vã và duy nhất chảy dài trên má bạn, lòng quặn đi_...đừng
làm bạn nữa, từ nay đường ai nấy đi, đừng liên lạc gì hết, và cậu hãy
coi như từ trước đến giờ ko có người bạn như tôi đi...
Quệt tay lên mắt, Kì Như quay người bỏ đi, cô ko thể chạy được nữa. Bởi
lẽ sức lực cô bây giờ đã dành để ép những giọt nước ứ đọng trên mắt chảy ra.Kết thúc của 1 tình bạn luôn bi ai như thế...và cả hai người cô đều
đã cảm nhận được cái đắng đến tê tái trong lòng.Từng giọt rơi xuống lẻ
tẻ như lại rướm ướt cả 1 vùng đất nhỏ nhoi nó rơi xuống. Nhìn theo bước
đi loạng choạng của cô bạn, Tử Di như chẳng còn sức mà đứng nữa. Cô ngồi phục xuống đất, ánh mắt nhạt nhoà nước đảo quanh, tức tưởi trong tiếng
nấc dồn dập. 5 năm chứ đâu phải ít ỏi, cô đã bên Kì Như, cùng ăn cùng
ngủ cùng nói chuyện những 5 năm, giờ nói coi Kì Như như ko tồn tại, liệu cô có khả năng? Lúc Tịnh Nhu tuyệt tình, cô cũng đã khóc như mưa nhưng
trái tim lại ko nhói đau như lúc này, ko điên loạn như lúc này. Cô tự
hỏi, cô đã làm sai điều gì để bị ông trời trừng phạt như thế..
Sẽ...còn ai chia sẻ những niềm vui nỗi buồn.
Sẽ...còn ai chăm sóc, quan tâm, an ủi những lúc ốm đau như tai nạn 1 năm trước...
Và sẽ...ko còn 1 quân sư đắc lực mỗi khi gặp rắc rối...
Có quá nhiều để nhớ, quá nhiều để có thể quên và Tử Di cũng chưa sẳn sàng để đón nhận mất mát đó.
-Ra là có 1 công chúa đang ngồi khóc ở đây!_Thình lình đứng trước mắt Tử Di, Kì Thiên ngồi xổm xuống ở phía đối diện, có chút ngớ người đi trước bộ dạng chưa từng thấy của người nãy giờ mòn mỏi tìm kiếm_Em sao thế?
Đưa tay, chưa kịp đặt lên gò má hồng phía trước, Kì Thiên bất ngờ đóng băng người trước cái ôm của Tử Di:
-Anh, cứu em đi, em chết mất!_Tử Di thở hắt rồi nấc lên, làm cái điều cô ko hề muốn làm, cầu xin.
-Có chuyện gì sao?_Siết chặt vòng tay mình, đặt những ngón tay dài lên
tấm áo sơ mi mỏng đẫm mồ hôi kia, Kì Thiên hoảng hốt_ Nhanh nói anh đi!
-Em khó...khó thở, đau...đau tim và...buồn lắm! Cứu...cứu em!-Được rồi!
Để anh xem nào!_Đẩy nhẹ Tử Di ra, Kì Thiên thận trọng lau đi những giọt
nước mắt trên mặt cô, ấm áp hỏi_Có phải do Kì Như mà ra ko? Nếu phải,
anh nghĩ anh có thể giúp em lấy lại bình tĩnh. Chúng ta đi đâu đó nói
chuyện nhé?
***
-Nó nói muốn chấm dứt hả?_Đưa cho Tử Di lon lipovitan lạnh, Kì Thiên cười nhẹ hỏi lại.
-Ukm, em ko hiểu nổi sao cậu ấy có thể vô tình như thế nữa_Khóc những
vẫn hớp 1 ngụm to nước trong lon, Tử Di tỏ ra bất mãn_Rốt cuộc em đã làm gì sai em cũng ko biết nữa
-Ko phải do em đâu, mà do Kì Như cảm thấy có lỗi thôi_Từ tốn hớp ngụm
nước, Kì Thiên nói tiếp_Nghe nói kẻ đưa em vào tròng đã lấy Kì Như ra
nhử mồi, có lẽ vì thế mà nó cảm thấy ra